Nguyễn Văn Bông
CHÂU MỸ LA TINH VÀ CHẾ ĐỘ TỔNG THỐNG
Cơ cấu tổ chức chính quyền theo kiểu Hoa
Kỳ đã được áp dụng trong một số quốc gia ở Á Châu, Phi Châu, và nhất là
đa số quốc gia Châu Mỹ La-tinh. Không có một sự khác biệt đáng kể giữa
Hiến pháp các quốc gia này và Hiến pháp Hoa Kỳ. Thật vậy, các Hiến pháp
Châu Mỹ La-tinh là:
- Những Hiến pháp theo chế độ Tổng thống: cũng nguyên tắc phân quyền, cũng một vị Tổng thống chỉ huy Hành pháp, do nhân dân bầu lên qua một cuộc phổ thông đầu phiếu.
- Những Hiến pháp dân chủ: ý chí của nhân dân là căn nguyên của chính quyền và ý chí này được thể hiện qua những cuộc đầu phiếu phổ thông.
- Những Hiến pháp Liên bang: một phần lớn các nước Châu Mỹ có cơ cấu Liên bang và lẽ tất nhiên Quốc hội là Quốc hội lưỡng viện.
Đứng trên quan điểm hiến tính, chính thể
Hoa Kỳ và chính thể các nước Châu Mỹ La-tinh là hai giọt nước. Tuy
nhiên trong cuộc sinh hoạt chính trị thực tiễn, trong lúc nền dân chủ
Hoa Kỳ được bảo đảm và tiến triển thì tại Châu Mỹ La-tinh, thế quân bình
giữa các quyền được thiết lập mất hẳn, chế độ chính trị nghiêng về chế
độ quyền uy, nếu không hoàn toàn độc tài, chuyên chế. Tại sao? Hai hiện
tượng chính trị có thể được xem là nguyên nhân của sự áp dụng sai lạc
Tổng thống Chế tại Châu Mỹ La-tinh: đó là ưu thế quá mức của Tổng thống
và vai trò chính trị của quân đội.
1. Sự ưu thế của Tổng thống
Sự ưu thế của Tổng thống là đặc điểm của
các chế độ Châu Mỹ La-tinh. Chúng ta có thể nói rằng – danh từ chế độ
Tổng thống, hiểu một cách nông cạn – được áp dụng tại đây. Thật vậy,
nguyên tắc phân quyền với hai đặc tính của nó là một sự phân chia nhiệm
vụ và một sự độc lập của các cơ quan – nhường bước trước uy quyền của
Tổng thống. Mặc dầu trên phương diện pháp lí, Quốc hội vẫn có trọn quyền
Lập pháp, trong thực tế, nếu không trở thành một Hội đồng chỉ biết ghi
nhận, Quốc hội cũng chịu ảnh hưởng khá lớn của Tổng thống. Hiện tượng
này được giải thích như sau:
a. Hầu hết các quốc gia Châu Mỹ La-tinh ở
trong tình trạng kinh tế chậm tiến, đa số cử tri thất học sử dụng bừa
bãi lá phiếu của mình, thường thường chú ý nhiều đến nhân vật hơn là
đường lối hay chính sách.
b. Hệ thống đảng phái không được chặt
chẽ: chính đảng hướng nhiều về uy tín của vị lãnh tụ hơn là chương trình
cùng cơ cấu tổ chức.
c. Các nhà cầm quyền được thay đổi bởi
những cuộc đảo chính, vì thế, khi mà sức mạnh được xem là phương tiện
chiếm chính quyền, thì tất nhiên vai trò của các cơ quan đại diện nhân
dân mất hẳn ý nghĩa.
Thêm vào đấy, chúng ta có thể nói rằng phong tục tại Châu Mỹ La-tinh là nghiêng về chính quyền cá nhân.
Để ngăn chặn một phần nào uy tín của
Tổng thống và đồng thời khuynh hướng độc tài, nhiều Hiến pháp áp dụng
nguyên tắc không cho phép Tổng thống tái ứng cử ngay sau khi mãn nhiệm
kì. Tuy nhiên nhiều nhà độc tài đã vi phạm và bãi bỏ nguyên tắc này, ví
dụ: Perón ở Á Căn Đình, Vargas ở Ba Tây; Diáz ở Mễ Tây Cơ.[1]
2. Vai trò chính trị của quân đội
Quân đội đóng một vai trò quan trọng
trong cuộc sinh hoạt chính trị tại Châu Mỹ La-tinh. Thường thường chính
quân đội nếu không trực tiếp nắm chính quyền, cũng là hậu thuẫn hoặc là
đoàn thể áp lực đối với Tổng thống. Bởi thế, người ta thường gán cho các
xứ này danh từ pronunciamento (các quốc gia thường hay có đảo chính).
Thật vậy, đặc điểm của cuộc sinh hoạt chính trị tại Châu Mỹ La-tinh là sự can thiệp của quân đội vào chính quyền. Tại sao?
Tại Châu Mỹ La-tinh, vì nguyên là thuộc
địa của Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, quân đội thừa hưởng uy tín đặc biệt
sẵn có của chiến sĩ Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha để tưởng nhớ những chiến
công lịch sử giải phóng lãnh thổ. Uy tín sẵn có này lại được tăng cường
với những cuộc chiến tranh giành độc lập. Tóm lại, tại Châu Mỹ La-tinh,
truyền thống cũng như tập quán chính trị dành cho quân nhân một địa vị
ưu thế trên trường chính trị. Tuy nhiên, vì can thiệp quá nhiều vào lĩnh
vực chính trị và sử dụng quá đáng ưu thế đó, quân đội đã biến đổi chế
độ chính trị. Chế độ độc tài quân phiệt là một thực tại ở nhiều nước.
Cộng hòa Dominique với Trujillo, Cuba với Batista là những trường hợp
điển hình. Các nhà độc tài Nam Mỹ dựa trên quân đội và lực lượng an
ninh, cảnh sát để duy trì một sự khủng bố kinh hồn và hành sử chính
quyền một cách chuyên chế hầu bảo đảm quyền lợi của địa chủ và thực dân.
Nói như thế không có nghĩa là chỉ có chế độ chuyên chế ở Châu Mỹ
La-tinh. Tại Á Căn Đình, Ba Tây cuộc sinh hoạt chính trị còn đượm chút
ít mầu sắc dân chủ với sự hiện diện của chính đảng và tự do công cộng
tương đối được bảo đảm.
Nhưng chúng ta có thể nói rằng, sau bức
bình phong Tổng thống Chế, thực sự các chế độ Châu Mỹ La-tinh, một phần
lớn đã trở thành chế độ độc tài hoặc quyền uy: phản ảnh một tình trạng
chậm tiến của các quốc gia ở lục địa này.
(Còn tiếp)
Nguồn: Nguyễn Văn Bông, Luật Hiến pháp và Chính trị học. In lần thứ hai. Sài Gòn 1969. Bản điện tử do pro&contra thực hiện.
Nguồn: Nguyễn Văn Bông, Luật Hiến pháp và Chính trị học. In lần thứ hai. Sài Gòn 1969. Bản điện tử do pro&contra thực hiện.
[1] Á Căn Đình tức Argentina; Ba Tây: Brazil; Mễ Tây Cơ: Mexico (p&c)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét