Bản đồ eo biển Đài Loan.Wikimedia Commons
Từ hai năm nay, tình hình eo biển Đài Loan bỗng
căng thẳng trở lại, sau gần 20 năm sóng yên gió lặng . Sự việc một lần nữa cho
thấy rõ tầm quan trọng địa chính trị của hòn đảo tự trị này trong cuộc đọ sức
chiến lược dai dẳng giữa Mỹ và Trung Quốc từ hơn nửa thế kỷ qua.
Ngược
dòng lịch sử, ngay từ năm 1945, khi Liên Hiệp Quốc ra đời, Đài Loan đã từng là
một thành viên thường trực trong Hội Đồng Bảo An. Quan hệ hợp tác quân sự giữa
Mỹ và Đài Loan cũng đã có ngay từ lúc đó. Năm 1954, Washington và Đài Bắc từng
ký kết một Hiệp ước Quốc phòng Hỗ tương. Đối với tổng thống Mỹ Dwight
Eisenhower lúc bấy giờ, hiệp ước này nằm trong chiến lược « kềm hãm »
(containment) thế giới cộng sản.
Đài Loan: Tiền đồn quân sự của Mỹ tại Thái Bình Dương
Nhưng
đến ngày 25/10/1971, Đài Loan đã bị Hoa Kỳ và cộng đồng quốc tế tước mất chiếc
ghế thành viên thường trực tại Hội Đồng Bảo An, để nhường chỗ cho nước Cộng Hòa
Nhân Dân Trung Hoa. Bởi vì, trước đó, vào ngày 01/01/1979, Hoa Kỳ dưới thời
tổng thống Richard Nixon và Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đã chính thức thiết lập
bang giao.
Thông
cáo chung ghi rõ : « Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ thừa nhận chính phủ nước
Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc là chính phủ duy nhất hợp pháp tại Trung Quốc.
Trong khuôn khổ này, người dân Mỹ chỉ duy trì quan hệ văn hóa, thương mại và
nhiều mối quan hệ khác không chính thức với người dân Đài Loan (….). Chính phủ
Hoa Kỳ thừa nhận vị thế của Trung Quốc theo đó chỉ có một nước Trung Hoa duy
nhất và Đài Loan là một phần của Trung Quốc ».
Điều
mỉa mai là Hoa Kỳ chưa bao giờ đoạn giao với Đài Bắc và không ngừng « chọc tức
» Trung Quốc khi vẫn tiếp tục cung cấp vũ khí cho Đài Loan từ mấy chục năm qua.
Các nhà chiến lược Mỹ vẫn luôn xem Trung Quốc như là một thách thức, một mối đe
dọa đến sự thống trị cũng như an ninh quốc gia Mỹ.
Hơn
ba tháng sau khi chính thức ký kết thiết lập quan hệ song phương với Trung
Quốc, ngày 10/04/1979, Thượng Viện Mỹ thông qua Taiwan Relations Act. Theo hiệp
ước này, Washington cam kết cung cấp vũ khí sao cho hòn đảo tự trị này có thể
tự vệ trong trường hợp bị tấn công. Tuy nhiên, văn bản không bao gồm điều khoản
phòng vệ hỗ tương như hiệp ước trước đây buộc Hoa Kỳ phải trực tiếp bảo vệ Đài
Loan.
Dù
vậy, có những lúc Hoa Kỳ cũng phải nhượng bộ trước áp lực của Trung Quốc. Ngày
17/08/1982, Washington ký với Bắc Kinh một thỏa thuận đồng ý giảm bớt lượng vũ
khí bán cho Đài Bắc, để rồi cũng chính Hoa Kỳ vi phạm thỏa thuận này 10 năm sau
đó khi thông báo bán 150 chiến đấu cơ F-16 cho Đài Loan năm 1992, bất chấp phản
đối của Trung Quốc.
Năm
2010 đánh dấu một bước chuyển quan trọng trong cuộc đối đầu Mỹ – Trung. Ngày
29/01/2010, chính quyền Obama sau khi được Quốc Hội thông qua đã thông báo bán
vũ khí cho Đài Loan với tổng giá trị nằm trong khoảng 6,4 tỷ đô la. Hợp đồng
xuất khẩu vũ khí cho Đài Loan bao gồm tên lửa hành trình Patriot PAC-3, trực
thăng Black Hawk, tên lửa chống tầu chiến Harpoon, tầu chiến chống mìn và vật
liệu chiến tranh điện tử.
Và
mới đây nhất, ngày 25/09/2018, bộ Ngoại Giao Mỹ thông báo đã thông qua một kế
hoạch bán vũ khí mới trị giá 330 triệu đô la. Theo đó, Mỹ sẽ cung cấp cho Đài
Loan các linh kiện rời, linh kiện thay thế cho các chiến đấu cơ và vận tải
F-16, C-130, và F-5. Thông báo được đưa ra cùng ngày các biện pháp áp thuế của
Mỹ nhắm vào 200 tỷ đô la hàng nhập khẩu của Trung Quốc bắt đầu có hiệu lực.
Theo
đánh giá của giới chuyên gia, các vụ mua bán vũ khí này càng cho thấy rõ eo
biển Đài Loan vẫn là tâm điểm của cuộc đối đầu Mỹ – Trung. Trên bình diện chiến
lược, Đài Loan được xem như là một tiền đồn quan trọng cho quân đội Mỹ tại vùng
Thái Bình Dương. Hòn đảo tự trị này là một phần của pháo đài chống Trung Quốc
của Hoa Kỳ đi từ Nhật Bản cho đến Ấn Độ, đi qua cả Hàn Quốc, Philippines,
Indonesia và Việt Nam.
Một
hàng rào do Mỹ dựng nên nhằm cản trở Trung Quốc mở rộng ảnh hưởng tại Đông Á.
Đài Bắc trong khuôn khổ này chẳng khác gì một chiếc hàng không mẫu hạm của Mỹ
đang chĩa mũi vào lãnh thổ Trung Quốc.
Pháo đài dân chủ tại Đông Á
Bà
Valerie Niquet, chuyên gia Quỹ Nghiên Cứu Chiến Lược Pháp trong chương trình «
Địa Chính Trị » của ban tiếng Pháp đài RFI nhận định rằng cuộc đọ sức Mỹ –
Trung không chỉ trên phương diện quân sự mà cả trong mặt trận hệ tư tưởng.
Đài
Loan gần như hội nhập hoàn toàn các giá trị phổ quát quốc tế về dân chủ, tôn
trọng nhân quyền. Đối nghịch với bên kia bờ eo biển là một nước Trung Quốc theo
chế độ độc tài với hệ tư tưởng lỗi thời. Chính vì lý do này mà ngày càng có
nhiều người dân đảo Đài Loan không tin vào ý tưởng hợp nhất với một chế độ như
Trung Quốc hiện nay.
Trong
khi đó, Bắc Kinh không ngừng nỗ lực thâu tóm Đài Bắc để phá vỡ vòng kềm tỏa của
Mỹ. Chính quyền Bắc Kinh đặt mục tiêu sáp nhập Đài Loan trở lại với Trung Quốc
từ đây đến năm 2050, một năm sau ngày kỷ niệm 100 năm ngày thành lập nước Cộng
Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Sự hợp nhất này được xem như là một yếu tố chủ đạo cho
tiến trình « trỗi dậy quốc gia » mà ông Tập Cận Bình mong muốn, và tiến trình
này sẽ phải hoàn thành vào giữa thế kỷ XXI.
Do
vậy, Trung Quốc dưới thời Tập Cận Bình ngày càng tỏ ra xác quyết hơn và tăng
tốc cô lập Đài Loan. Ngày nay, chưa đầy 20 nước là vẫn còn giữ quan hệ với Đài
Bắc, trong số này có tòa thánh Vatican. Về điểm này, ông Emmanuel Dubois de
Prisque, nhà nghiên cứu thuộc Viện Thomas More trên đài RFI ngày 13/10/2018 có
nhận xét như sau :
« Đài
Loan đang thua trong cuộc chiến ngoại giao, trong cuộc đối đầu trực diện về
ngoại giao. Ví dụ hai bên đấu tranh với nhau để có quyền hiện diện tại Liên
Hiệp Quốc. Đương nhiên, Đài Loan đã bị gạt ra khỏi phần lớn các định chế quốc
tế. Như vậy, rõ ràng là Đài Loan đã thua trên mặt trận ngoại giao. Nếu như hiện
nay vẫn còn một số nước Trung Mỹ và châu Mỹ La Tinh tiếp tục công nhận Đài
Loan, theo tôi, đó chỉ là vì chính quyền Donald Trump gây áp lực để tình trạng
này được duy trì.
Nhưng
trên một lĩnh vực khác, có thể Đài Loan đang thắng, đó là trận chiến về tư
tuởng. Có nghĩa là Đài Loan ngày càng được công nhận như một dạng quốc gia dân
chủ, hòa đồng với phần lớn các nước trên thế giới. Quan hệ ngày càng được thặt
chặt giữa Đài Loan với các nước lớn như Nhật Bản, Hoa Kỳ và trong một chừng mực
nào đó, với một số nước Đông Nam Á.
Như
vậy, trên lĩnh vực tư tưởng, hay « quyền lực mềm », Đài Loan đang thắng. Chứ
còn trong lĩnh vực ngoại giao thuần túy, theo tôi, Đài Loan đã thua. »
Nhưng
việc bà Thái Anh Văn đắc cử tổng thống và đảng Dân Tiến PPD của bà kiểm
soát các cơ quan hành pháp và Nghị viện tại Đài Loan đã trở thành một rào cản
lớn cho tham vọng hợp nhất một nước Trung Hoa của ông Tập Cận Bình. Cũng như đa
số người dân Đài Loan, đảng PPD bác bỏ chủ trương của Trung Quốc « một nhà nước, hai thể chế »
và dường như muốn độc lập. Một lằn ranh đỏ không nên vượt qua theo như cảnh cáo
của Trung Quốc.
Mặc
dù Đài Loan và Trung Quốc có quan hệ chặt chẽ trên phương diện thương mại, thậm
chí có thể nói nền kinh tế của hòn đảo « phản nghịch » này lệ thuộc nhiều vào
thị trường và lao động Trung Quốc, nhưng tư tưởng độc lập về chính trị vẫn
chiếm đa số tại Đài Loan. Ông Emmanuel Dubois de Prisque cho biết tiếp :
« Trên
sân khấu chính trị Đài Loan, người ta rất muốn có quyền tự quyết, chứ không
phải chỉ lựa theo quan hệ với Trung Quốc. Đôi khi họ còn chống Trung Quốc trên
một số hồ sơ, ví dụ trong vấn đề toàn cầu hóa về kinh tế. Tân đảng chính trị,
Đảng Lực Lượng Thời Đại (New Power Party) được thành lập vào cuối 2014 đầu
2015, sau các cuộc biểu tình chống việc xích lại gần Trung Quốc về kinh tế. Họ
quan tâm đến chủ đề mãi lực, nhà ở, cho dù đằng sau các chủ đề này vẫn là vấn
đề quan hệ với Trung Quốc.
Rõ
ràng là có một sân khấu chính trị Đài Loan độc lập, không nhất thiết chỉ quan
tâm đến vấn đề Trung Quốc và mong muốn có quyền tự quyết một cách độc lập các
vấn đề quan hệ của Đài Loan, trong những hồ sơ riêng của Đài Loan. »
Tuy
nhiên, theo quan điểm của chuyên gia Valerie Niquet, chính quyền Bắc Kinh có
thể dùng kinh tế như là một công cụ để gây áp lực và tác động đến chính sách
đối nội của Đài Bắc. Về điểm này, ông De Prisque có lưu ý rằng Trung Quốc khó
có thể thực hiện ý đồ đó:
« Tại
Đài Loan, có một sự nghi ngại rất lớn đối với mọi hình thức can thiệp của Trung
Quốc vào hòn đảo này. Các cơ quan truyền thông của Trung Quốc gặp rất nhiều khó
khăn khi làm việc tại Đài Loan. Hòn đảo này không hề đóng cửa về kinh tế đối
với Trung Quốc, nhưng Đài Loan lại đóng cửa, ngăn chặn ảnh hưởng văn hóa, chính
trị của Trung Quốc. Đó là một sự thật. Nguyên nhân là Đài Loan có tâm lý muốn
bảo toàn chủ quyền, độc lập của mình. »
Trung Quốc vừa là "bạn" vừa là "đối thủ"
Về
mặt hình thức, Hoa Kỳ vẫn ủng hộ chính sách một nước Trung Hoa duy nhất, mà
Washington đã công nhận từ năm 1979. Nhưng theo quan sát của ông Emmanuel
Dubois de Prisque, lập trường này dường như đang có những thay đổi, nhất là kể
từ khi ông Donald Trump lên cầm quyền.
« Dường
như có một điều gì đó đã xẩy ra, trong những năm vừa qua và có liên quan đến
việc Donald Trump đắc cử tổng thống Mỹ. Trước đây, người ta có ý tưởng là Trung
Quốc và Đài Loan cùng thuộc về một nước Trung Hoa và ý tưởng này thể hiện rõ
nét vào thời điểm tổng thống Mỹ Nixon và ngoại trưởng Kissinger sang Trung Quốc
vào năm 1971. Ý tưởng này đã biến mất cùng với ảo tưởng về một tiến trình dân
chủ hóa Trung Quốc. Tôi nghĩ là người ta ghi nhận rõ điều này và đây là một sự
thay đổi lớn trong quan điểm của mọi người khi xem xét hồ sơ Đài Loan. »
Hoa
Kỳ cho rằng Trung Quốc là một mối đe dọa trong khu vực và do vậy cần phải được
kềm tỏa. Và « tỉnh phản nghịch » Đài Loan này, theo như cách gọi của Trung Quốc
tiếp tục là một công cụ hữu ích cho Mỹ để gây áp lực với Trung Quốc và tái định
hình mối quan hệ lẫn nhau.
Nhằm
bảo vệ quyền tự quyết cho Đài Loan, Hoa Kỳ vẫn sẽ tiếp tục bảo đảm an ninh cho
hòn đảo và gia tăng trang bị vũ khí cho Đài Bắc. Quân đội Đài Loan sắp tới sẽ
được cung cấp khoảng một trăm chiến xa M1A2 Abrams của Mỹ để tăng cường cho đội
xe thiết giáp, thay thế các chiếc M60 và M48 đã quá lỗi thời.
Bộ
trưởng Quốc Phòng Đài Loan còn tiết lộ rằng đảo này đang thương lượng với Mỹ về
một hợp đồng mua các chiến đấu cơ F-35B, có thể cất và hạ cánh thẳng đứng, cho
phép không cần sử dụng đến các đường băng cất và hạ cánh dài dễ bị các tên lửa
đạn đạo của Trung Quốc tấn công, bảo đảm độ linh hoạt cao trong điều kiện xảy
ra chiến sự.
Những
thông tin sẽ không mấy gì làm cho Trung Quốc hài lòng. Trong bối cảnh hiện nay,
Bắc Kinh càng tỏ ra khẳng định sức mạnh siêu cường của mình, Hoa Kỳ càng tiếp
tục khai thác Đài Loan như một vũ khí đàm phán và một công cụ gây áp lực với
Bắc Kinh. Chỉ có điều chiến lược kềm hãm này có nguy cơ dẫn đến một cuộc đối đầu
địa chính trị phức tạp và nguy hiểm cho thế giới !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét