Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2018

10042 - HÃY HY VỌNG NGAY CẢ KHI TUYỆT VỌNG

FB Nguyen Thuy Tien 


Tôi 28 tuổi bỏ cơ quan nhà nước để làm công ty nước ngoài, năm 30 tuổi bỏ công ty nước ngoài để ra kinh doanh, và làm kinh doanh từ đó đến nay. 

Tính tôi thường hay kết giao nhiều, bạn bè của mình thường giới kinh doanh, làm trong ngành tài chính, luật sư và đương nhiên mình cũng thi thoảng gặp các anh ''tù nhân lương tâm''.

Gần 1 năm trước tôi gặp một anh tù nhân lương tâm, a cũng mới hết quản chế nên được đi lại. Mình muốn gặp họ để hỏi về thời gian đấu tranh, những trải nghiệm cuộc đời của họ ở ngoài cuộc sống và trong ''nhà tù nhỏ''. Gương mặt anh hiền từ, điềm đạm nhưng cũng rắn rỏi, kiên định và nếu như có thể nói về nhưng gương mặt của họ ''thì chỉ có cái chết mới có thể chia cách họ với lý tưởng''. Điểm chung của tất cả họ là chỉ coi mình là ''viên gạch lót đường'', những người mở đường cho những người khác đi sau. Không có một ai nghĩ sẽ được cái gì, ngược lại mất rất nhiều, thời gian bị giam cầm, tuổi trẻ mối quan hệ. Mình có hỏi theo như anh đánh giá '' thì bao nhiêu lâu nữa VN se có dân chủ''. Anh nói a không biết 5 năm ,10 năm hay lâu hơn nữa mới có nhưng anh chỉ biết đấu tranh vì quyền làm người, quyền được tự do tư tưởng có thể khi a chết cũng chưa nhìn thấy nó, không được hưởng nó nhưng a vẫn sẽ làm. Nếu chúng ta không làm thì ai sẽ làm, nếu chúng ta không lên tiếng thì ai sẽ nói? Anh vẫn sẽ và không dừng lại nếu phải trả giá nhiều hoặc hơn nữa. 

Một năm sau đó a bị bắt lại, đó là ngày mình đã khóc.

Anh cũng giống như những thế hệ thanh niên của hơn nửa thế kỷ trước, họ lên đường chiến đấu với mục tiêu thống nhất đất nước mang một trái tim thuần khiết nhất. Tôi tin đa số họ không hiểu thật sự CNXH là thế nào, không hiểu về CN MAX- LÊ NIN ra sao. Họ lên đường với một tình yêu giản đơn, tình yêu tổ quốc, tình yêu dân tộc, tình yêu máu mủ với đồng bào mình ruột thịt mình. Họ vào đảng với lý tưởng như vậy. Người lính dù ở bât kì bên nào họ chiến đấu và hy sinh cũng đều chung một mục đích bảo vệ người dân của họ, bảo vệ người yếu thế, để cái ác, cái tàn bạo không thể đe dọa đến nhân dân của mình. Mỗi người lính miền nam ngã xuống đều có một bà mẹ Miền Nam mất con, mỗi người lính Miền Bắc hy sinh đều có một người mẹ Phương Bắc khóc ngất.

Có những cô gái đôi mươi chưa kịp biết về tình yêu, chưa có một cái cầm tay, đã ngã xuống, có những thanh niên chưa được một nụ hôn, có những người chồng mới cưới hôm sau lên đường và chết trên chiến trường. Họ đã chiến đấu cho một tương lại không thuộc về họ, họ ngã xuống để một thế hệ khác được sống, được hạnh phúc, được tự do. Họ đã ngã xuống để đất nước đưng lên, kỳ vọng của họ những thế hệ mai sau phải sống khác đi, tốt đẹp hơn.

Nhưng nửa thế kỷ sau, sau bao nhiêu xương máu của người đi trước đổ xuống, thể chế đã đi ngược lại lợi ích của người dân. Họ đã cho mình độc tôn lãnh đạo, để năm mọi lợi ích về kinh tế. Họ đã tạo nên một giai cấp đỏ, giầu có nhưng ngược lại người dân được hưởng lợi rất ít một số tầng lớp đã bị tước đoạt phương tiện sản xuất trở lên bần cùng. Một xh đã hình thành lên tầng lớp dân oan, mất đất mất nhà khắp nơi. Giáo dục đã rơi vào thảm trạng suy đồi đạo đức nhưng những kẻ chịu trách nhiệm đó vẫn tại vị mà không có bất kì hình thức kỷ luật hay bị truy tố, những kẻ đó vẫn hằng ngày giảng đạo đức thách thức người dân. Một nền y tế thiếu cả về chất và lượng khi thước đo việc cứu người ''là đồng tiền'', người nghèo đang trở thành giai cấp chịu đựng nhiều bất công hơn bao giờ hết. Một bà bộ trưởng y tế liên quan chịu trách nhiệm hàng loạt scadal thuốc giả chữa ung thư, hóa chất độc hại được nhập về vẫn nhơ nhơn tại vị hết năm này sang năm khác. Một nền tư pháp được sinh ra nhường như chỉ bảo vệ những kẻ quyền thế, quan chức, nhưng kẻ có tiền hơn là lẽ phải. Những biệt phủ Yên Bái, Những "Nguyễn Nhân Chiến" bi thư bắc ninh với gia tài khủng bị lộ, và cả dòng tộc làm quan vẫn chưa bao giờ bị phanh phui và thanh tra... nhưng tiền vàng trong dân luôn được thể chế nhòm ngó bởi ''huy động tiền vàng trong dân'' giờ đây rất cấp thiết và quan trọng rồi.

Khi cả một xh hoang mang im lặng trước những bản án trừng phạt của nhà cầm quyền với những người đấu tranh, người bất đồng chính kiến đòi minh bạch hóa thông tin, đòi tự do tư tưởng, tự do ngôn luận vẫn có những con người bất chấp tất cả để lên tiếng cho lẽ phải, dù cái giá phải trả rất đắt.

Tất cả chúng ta đều mang nợ đất nước này, mang nợ máu và nước mắt cha ông đã đổ xuống, họ đã chết để chúng ta phải sống cuộc sống khác đi. Nếu chúng ta im lặng chúng ta đã để máu xương cua họ đổ xuống một cách vô nghĩa.

Khi cả một xh cúi đầu, chúng ta sẽ ngẩng đầu. Mình tin rồi đây sẽ có nhiều người chọn cách ngẩng đầu thay vì cúi đầu. Chúng ta cùng nhau hy vọng về tương lai, bởi đó là những điều đẹp đẽ mà những điều đẹp đẽ ''có bao giờ chết đi?''.

HÃY HY VỌNG NGAY CẢ KHI TUYỆT VỌNG, VÀ HÃY CỐ GẮNG CHO MỘT TƯƠNG LAI DÙ ĐÓ LÀ TƯƠNG LAI KHÔNG THUỘC VỀ MÌNH.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét