Tôi nói ngay rằng, tôi không sợ Tàu mà sợ ta.
“Ta” không phải ai khác, chính là “trí thức”, đội ngũ có học hàm học vị, mỗi năm đẻ ra cả ngàn. Thành phần này nguy hiểm hơn giặc! Sau năm 1945, cụ Hồ kêu gọi chống giặc dốt. Giặc dốt ấy chính là dân ngu khu đen, nên cùng với lời kêu gọi đó là phong trào bình dân học vụ, tức xóa nạn mù chữ.
Sai lầm trong cải cách ruộng đất, nhiều người quy tội cho tầng lớp bần cố nông ngu dốt. Tôi nghĩ khác. Chính đám có học thời bấy giờ đã xỏ mũi bần cố nông, đẩy vào cuộc sinh tồn khốc liệt với cuộc đấu tố tương tàn và không biết bao nhiêu người đã chết oan.
Hóa ra càng biết chữ càng nguy hiểm. Bởi biết chữ nhưng dốt thì vẫn dốt. Khi có học hàm học vị, thành phần này mới đúng là giặc dốt, vì nó sẽ tiếp tục nói càn, làm càn, bán nước hại dân.
Gọi là giặc dốt vì sự hiểu biết của chúng là thứ hiểu biết nô dịch, chúng bị nô dịch và kéo cả dân tộc bị nô dịch theo.
Sinh thời, ba tôi kể, vào cái thời phong kiến nửa thực dân vắt qua đến thời Việt Minh, cả làng tôi chỉ có một vài ông biết chữ. Mấy ông này mới là giặc. Cả làng cần làm giấy tờ gì đều phải thuê mấy ông này viết. Hậu quả là vườn đất của nhiều gia đình rơi hết vào tay mấy ông này, vì các ông viết gì trong các loại văn tự ấy không thể biết. Nhiều người bị xúi giục kiện tụng và bị đi tù, kể cả khuynh gia bại sản vì loại trí thức này.
Đó là cái thời chỉ có vài ông biết chữ. Chứ bây giờ thì cả vạn. Các dự án giáo dục, các trò thay đổi chương trình, sách giáo khoa làm cho đất nước và nhân dân lao đao vì nợ nần chồng chất, vì phải đối phó với vô số thứ văn bằng, chứng chỉ do chúng nghĩ ra.
Chữ quốc ngữ thay thế chữ Hán như một tất yếu, thậm chí là sinh mệnh lịch sử của dân tộc, vậy mà chúng còn nghĩ ra được cách phủ nhận chữ quốc ngữ để mưu toan phản Tây phục Hán thì thật kinh khủng.
Ai cũng biết, mưu toan này đã xuất hiện từ những năm trước, khi Bộ Giáo dục và Đào tạo chủ trương đưa tiếng Trung vào trong trường học như là ngôn ngữ thứ hai. Không chừng êm xuôi, nó sẽ trở thành ngôn ngữ thứ nhất hay thành tiếng mẹ đẻ? Việc phủ nhận chữ quốc ngữ, quay lại đề cao thứ chữ Hán – Nôm một thời, phải chăng lót ổ đại bàng cho cuộc cải cách thân Trung đang diễn ra?
Một vài trí thức nhắn tin cho tôi, hãy bỏ qua chuyện chữ quốc ngữ đi. Hãy quan tâm đến chuyện biển đảo, chuyện đặc khu, chuyện miễn thị thực cho người nước ngoài. Đó mới là chuyện lớn!
Nói thẳng thế này. Tôi thách thằng Tàu ăn kẹo cũng không dám gây chiến tranh chiếm đóng biển đảo lần nữa, trừ phi ta mắc bẫy sử dụng bạo lực trước. Còn chuyện đặc khu kinh tế hay miễn thị thực cho nước ngoài thì trước sau gì chính phủ cũng làm, có cản cũng không được. Điều đáng nói là ai thuê và cách làm thế nào để đảm bảo an ninh quốc gia và lợi ích dân tộc. Chuyện này phải quan sát hiện thực mới rõ.
Toàn cầu hóa dẫn đến hiện tượng công dân toàn cầu, tự do đi lại và tự do cư trú là xu thế tất yếu. Người Việt đòi tự do đi lại và cư trú ở quốc gia khác, sao lại cấm dân nước khác đến nhà mình, dù đó là người Tàu?
Vấn đề toàn cầu hóa tất nhiên gắn liền với sinh mệnh của nhiều dân tộc. Nó giảm thiểu xung đột vũ trang trong tranh chấp lãnh thổ, nhưng sẽ là cuộc cạnh tranh sinh tồn khốc liệt giữa các dân tộc. Dân tộc nào dân trí cao sẽ làm chủ, dân trí thấp ắt làm nô lệ. Trong quan hệ đó, người Việt dân trí thấp thì ở trong nước hay ra nước ngoài cũng đều chỉ là thân phận nô lệ. Cứ nhìn xem hàng triệu người Việt ta ra nước ngoài làm nghề gì ngoài cắt móng tay, làm đĩ? Ở trong nước, những nơi đô thị và công nghiệp phát triển, dân ta làm gì ngoài làm công nhân bậc thấp hay dọn rác? Trong một bài viết trước đây, tôi từng cảnh báo: với trình độ dân trí như vậy, có ngày người Việt còn trở thành thiểu số trên đất nước mình, như các dân tộc thiểu số khác bị đẩy vào vùng sâu vùng xa vậy!
Dân trí bắt đầu bằng cái chữ và từ cái chữ đi đến hiểu biết khoa học kỹ thuật như các dân tộc văn minh. Công cụ hiệu quả mà cha ông ta đã học tập, tiếp thu và góp phần đổ công sức ra làm nên là chữ quốc ngữ, vừa mang hồn cốt dân tộc ta, vừa dễ tiếp cận với thế giới văn minh hiện đại. Đừng tin vào mấy ông trí thức sùng Hán, bỏ chữ quốc ngữ để trở về thời Hán hóa ngu muội, cái thời 99% dân mù chữ và 1% trí thức biết chữ xỏ mũi dân ta theo người Hán.
Một dân tộc muốn làm chủ, phải trí tuệ và văn minh!
Dân ngu thì không bị giặc xỏ mũi cũng bị “ta” xỏ mũi trong thứ ngôn ngữ bịp bợm của kẻ biết chữ. Có làm một trăm cuộc cách mạng thì cũng về điểm xuất phát. Kiếp nô lệ vẫn về nô lệ.
Tôi sẽ còn viết tiếp vụ này. Đánh rốt ráo vào bọn Hán nô làm cho dân ta ngày một ngu muội đi để dễ thống trị.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét