
Mình à,
Vụ con
nhỏ ở Thủ Thiêm gỡ giày liệng vào mặt mình làm tôi lo. Tôi biết da mặt mình…
dày, giày đinh cũng chẳng thể làm trầy, thứ giày cao gót mỏng mảnh đó của đàn
bà làm sao gây tác hại cho dung mạo của mình được nhưng mình đừng có chủ
quan. Ai mà không biết một con én chẳng thể tạo ra được mùa… Xuân, song theo
tôi, chiếc giày đó giống như cánh én dự báo mùa Xuân... Ả Rập sắp tới trên xứ
này đó mình.
Mình bận
trăm công, ngàn việc, không theo dõi mạng xã hội nên không biết, chỉ vài tiếng
sau khi chiếc giày ấy chao lượn dù chỉ vài mét trong buổi đại diện của Đoàn Đại
biểu TP.HCM tại Quốc hội tiếp xúc cử tri Thủ Thiêm, nó đã khiến cả triệu người
hưng phấn. Hết thằng này đem chiếc giày bày ra trên trang cá nhân của nó, tới
con kia dùng photoshop, gắn thêm vào đầu mình cái mũ an toàn có khung sắt bọc
kín mặt. Rồi bà này biểu phải đưa chiếc giày đó vào bảo tàng, ông kia gọi nó là
Tomadep… Tui biết mình không sáng dạ lắm nên lưu ý mình luôn nè. Tomadep là một
kiểu ví von đểu giả đó mình.
Ờ, suýt
nữa tui quên, cả đời mình chỉ học Lịch sử Đảng và Nghị quyết, chắc gì mình biết
Tomahawk là chi! Sẵn dịp này, tui giải ngố cho mình... Tomahawk là một thứ
nửa búa, nửa rìu của đám thổ dân ở Bắc Mỹ. Nó vừa có thể dùng để đóng, vừa có
thể dùng để bửa, khi cần còn có thể phóng như dao. Lợi hại dữ lắm. Sau một thời
gian dùng Tomahawk như một loại công cụ cá nhân hỗ trợ công việc thuần túy lính
tráng, đám lính Mỹ còn lấy Tomahawk đặt làm tên một loại hỏa tiễn. Tất nhiên
Việt Nam không có Tomahawk nhưng giày, dép thì nhiều. Liệng dép, phóng
giày như Mỹ xài Tomahawk cả theo kiểu thủ công lẫn theo hướng hiện đại dễ òm.
Tomahawk thì mắc, đâu cỡ hai triệu đô một trái, xài phải tính nhưng giày,
dép thì… khác, thành ra từ nay mình phải hết sức cảnh giác với
Tomadep nghe. Tomadep giờ sẽ như hình với bóng của những người như mình đó
mình!
Mình à,
Tui biết
gỡ giày liệng vào mặt người khác là không văn minh nhưng mà cô bác hoan nghênh
con nhỏ đó dữ lắm mình. Họ xem nó là anh thư, hành động liệng giày vào mặt mình
được cô bác ca ngợi rần rần là anh hùng. Tên tuổi, hình ảnh của nó giờ nhan
nhản trên mạng xã hội. Mình biết cô bác tiếc gì không? Họ tiếc sao chiếc giày
không trúng đích. Tiếc sao con nhỏ đó chỉ liệng có một chiếc? Hàng chục ngàn
người oằn lưng gánh oan khiên non hai thập kỷ, sao chỉ có nhõn một...
Tomadep? Tui biết mình giận nhưng thôi đừng giận. Thời thế khác rồi,
trong bối cảnh như vầy, nhốt những đứa như vậy rõ ràng là hổng có… “sáng suốt”,
lập biên bản tạm giữ chiếc giày rồi thả nó mới là… “tài tình”. Tui có lời khen
mình, khôn, tuy... đột xuất vẫn là... khôn, muốn khách quan thì phải khen!
So cuộc
gặp cử tri hôm thứ bảy 20 tháng 10 vừa rồi với cuộc gặp cử tri hồi 9 tháng 5,
lần này, tui thấy mình đã khôn ra. Lần trước mình dại quá. Ai đời thiên hạ đang
khóc vì uất, bu quanh mình mếu máo bày tỏ nỗi niềm, mình - dù gì cũng là đại
biểu cho “ý chí, nguyện vọng” của dân - mà lại ngoác miệng ra cười. Mấy
tấm ảnh đó tai hại dữ lắm nghe mình. Nó làm thiên hạ thấy mình đã ác mà còn
ngu. Tui biết mình... đúng là như vậy nhưng làm lãnh đạo cũng cần khôn... chút
đỉnh, che xong còn phải đậy, đằng này mình không che, không đậy lại còn phơi ra
như phơi đồ lót rách giữa... quảng trường Ba Đình! Thiệt tình…
Dẫu trong
mắt mình, đám dân xứ này vừa ngu, vừa hèn nhưng mình phải biết thời thế khác
xưa nhiều rồi. Chuyện chặt đầu cha chúng, lột da mẹ chúng, bịt miệng, bóp hầu,
bạt tai, đá đít chúng mà vẫn buộc chúng đồng thanh "Ơn Đảng, ơn Nhà nước”
thành cổ tích rồi. Cứ nghĩ giờ cũng như xưa mới có khúc xương Thủ Thiêm, mới có
Tomadep đó mình. Tui biết, cả một đời đứng dưới lá cờ vẻ vang của Đảng, mình
đâu có coi dân ra chi nhưng khinh dân là một chuyện, khơi khơi tỏ cho dân thấy
mình khinh chúng lại là chuyện khác. Ai mà không biết mình là con Hai Bình, Bí
thư Tây Ninh nhưng khơi khơi biểu dân kiểu con cán bộ tiếp tục làm lãnh đạo là
hồng phúc dân tộc thì dại hơn cả... chó dại nữa đó mình!
Mình nè,
Tui biết
làm lãnh đạo thì phải diễn, có thể ngoài Lịch sử Đảng và các Nghị quyết, bên
trong hộp sọ của mình chẳng có gì, vì không vậy làm sao Đảng chọn - quy hoạch
mình thành “nhân sự chủ chốt” nhưng mình diễn… hồn nhiên quá. Trẻ con hồn nhiên
thì dễ thương nhưng lãnh đạo mà hồn nhiên thì chỉ có vài chỗ để chuyển công
tác, không Biên Hòa thì Trâu Quỳ và cũng chỉ có chừng đó thôi mình à!
Hồi tháng
5, cô bác chỉ thẳng vào mặt mình, lên án mình bảo vệ đám tham quan, ô lại đẩy
họ vào tuyệt lộ, đòi mình từ chức, mình nghĩ sao mà trả lời: “Xin thưa với cô
bác là rất ray rứt. Nghe cô bác nói xót xa lắm. Khi cô bác còn ý kiến có nghĩa
là còn tin…”? Thiệt tình… Mình có biết câu trả lời đó khiến thiên hạ nhận
ra mình trâng tráo đến mức không thể giáo dục, cải tạo được nữa, chỉ còn
nước… cách ly vịnh viễn với nhân loại hay không? Ray rứt, xót xa mà sao không
làm gì suốt hàng chục năm? Người ta kết án mình, xếp mình cùng một giuộc với
đám tham quan, ô lại, bức hại họ, biểu mình đi chỗ khác mà mình lại khăng khăng
khẳng định họ nói vậy là… “còn tin” mình, là sao? Thiệt tình...
Mình nè!
Tiếp xúc cử tri loại như dân Thủ Thiêm đâu có giống các Đại hội Đảng, họp Thành
ủy hay họp Quốc hội, họp Hội đồng nhân dân. Nói lấy được hết... được rồi! Cách
nay năm tháng, mình nói tới chuyện “cô bác còn tin”, giờ Tomadep và phản ứng
của cô bác sau Tomadep rõ ràng là không những cô bác không tin mà chỉ hận, vậy
là tự mình nhét mình vào kẹt rồi đó mình. Cô bác muốn sao họ nói rồi, thậm chí
ngoài nói, họ còn hành động, sao mình không hội ý với đồng chí, đồng đội ra...
nghị quyết cùng… thoảng đi cho thoáng, ráng ngồi lại làm chi vậy mình?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét