Với mật độ dân số gần bốn ngàn
người trên một kilomet vuông, Sài Gòn là thành phố có mật độ dân số lớn nhất cả
nước. Là thành phố có nhiều ngành nghề phát triển đóng góp tổng thu ngân sách
lớn nhất nước, Sài Gòn cũng là thành phố có lượng rác thải khổng lồ hơn 8 ngàn
tấn mỗi ngày đến từ hơn 12 triệu dân sinh sống. Ý thức của nhiều người trong
việc xả rác thải và một chính sách chung chưa tương xứng với mức độ độc hại do
nghề nghiệp gây ra là những nguyên nhân chính đưa nghề móc cống ở Sài Gòn trở
thành một trong những nghề đối mặt với tử thần.
Nghề
độc hại
Kể về công việc của mình, ông
Trần Thanh Long, một người làm nghề móc cống lâu năm chia sẻ:“Mình xuống
dưới gặp đất, cát, kim, ống chích, mẻ chai, mảnh sành, rác rến… Mình làm từ 7
giờ 30 sáng đến 11 giờ 30 trưa. Buổi trưa mình nghỉ ăn cơm rồi từ khoảng hơn 12
giờ làm đến 4 giờ, hơn 4 giờ thì nghỉ, có mưa thì ra trực mưa.”
Ông
Nguyễn Văn Rượu, một người thợ móc cống khác, chia sẻ: “Chế độ công ty
đưa ra sẵn rồi, làm không được thì làm đơn xin nghỉ, đơn vị có nói rồi, anh làm
được thì làm không thì đưa đơn nghỉ, nó không ép. Lương như tôi bậc 5, hết bậc
rồi thì được khoảng hơn 8 triệu một tháng, sống thì ổn thôi. Nhưng ai có con đi
học thì chết luôn. Như hai đứa đi học lớp 1 thì một tháng đã mấy triệu rồi. Như
tôi 10 năm trước khó lắm tại vì lương eo hẹp, học thêm này nọ đâu đủ tiền đâu.
Nếu mà lương tháng nào trễ thì phải đi mượn tiền, giao kèo của công ty là từ
ngày 1 đến ngày 5 lương chính, từ ngày 15 Tây đến 20 Tây thì lương ứng, có
tháng trễ thì dứt khoát phải đi mượn tiền ăn.”
Ông Long cho biết thêm rằng dẫu
biết công việc của mình rất độc hại và dễ gặp phải nguy hiểm nhưng ông và các
bạn nghề của mình không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù Sài Gòn là mảnh đất màu
mỡ có thể nuôi sống nhiều người nhưng cũng là nơi đầu tiên chôn mất ai đó nếu
họ không kịp lăn vòng theo bánh xe của nó. Nếu những người lao động chân tay
khác chọn những nghề như hàng rong, xe ôm, bán nước, vé số, bốc hàng… thì nghề
này lại chọn ông Long. Ban đầu chỉ là nhận lại công việc của những người móc
cống đi trước ở những nơi nguy hiểm, nơi họ không dám xuống. Dần dà, khi quen
dần và cảm thấy nếu chịu khó làm thì cũng có thu nhập để lo cho con cái ăn học,
ông Long và nhiều người tiếp tục theo nghề cho đến nay.
Ông
Nguyễn Văn Rượu chia sẻ thêm:“Đang thi công mà nạo vét hầm ga. Khi mới xuống
thì mình mở cửa hầm khoảng 15 phút rồi xuống, nhiều khi 15 phút rồi mà vẫn chưa
có không khí nữa, tùy hầm sâu hay cạn. Có lúc khi xuống dưới mà ngộp quá thì
xuống dưới xong rồi chạy lên. Làm không có người quan sát, kỹ thuật cũng không,
làm giống như bỏ con giữa chợ vậy đó, giao cho tuyến đường mày làm được thì
làm, làm không được thì bị chặt lương. Còn nếu nói không khí thì nó ngộp hơn.
Nếu mùa mưa thế này gặp được hầm nước ra vô thì đỡ chút còn gặp hầm ứ đọng thì
ngứa lắm, nhiều khi về mai nổi mụt luôn, còn mảnh chai đứt tay đứt chân là
thường.”
Kim
tiêm, mảnh chai, rác thải độc hại, hóa chất… không ai tránh gặp được những thứ
này khi đã lội xuống cống và vớt rác thải. Những người thợ móc cống cho biết
mặc dù biết nguy hiểm là vậy nhưng nhiều khi xuống dưới cống, họ buộc phải đi
chân trần, tay không để bốc rác cho nhanh bởi lượng rác thải quá lớn.
Công việc thường ngày bắt đầu vào khoảng gần 8 giờ sáng, sau khi lội, lặn để
vớt rác thải, bùn từ dưới các ống cống lên, người công nhân móc công tắm sơ qua
bằng các loại xà phòng đậm như nước rửa chén tẩy rửa để tẩy bớt chất bẩn và hóa
chất từ dưới cống bám quanh người.
Một
công nhân móc cống trẻ ngại nêu tên chia sẻ: “Phải tắm để tẩy mùi cống
tại cống mùi hôi, thối lắm, không tẩy, nó đâu có hết…”
Theo
ông Rượu và nhiều công nhân khác chia sẻ thì phải chuẩn bị tâm lý bởi mình
không biết hôm nay sẽ gặp phải rác gì, có gì bất trắc không, bởi nghề của ông,
bị thương hoặc nhiều khi bị bỏng toàn thân do nước thải đầy hóa chất là chuyện
không thể lường trước, nhất là những hôm phải móc những đoạn cống quanh chợ Kim
Biên.
Riêng
các tuyến đường Huỳnh Tấn Phát, Cây Trâm, Lê Đức Thọ… những tuyến đường hay
ngập của Sài Gòn, ngoài việc khơi thông rác vào ban ngày, mỗi lúc trời mưa
xuống, các công nhân móc cống còn phải luân phiên canh các ống cống đề phòng
cống bị tắc nghẽn vì rác thải khi nước ngập. Ngày thường, công việc suôn sẻ thì
họ có thể nghỉ lúc khoảng 4 giờ chiều, sau khi mang rác thải và các chất nạo
vét được đi đổ. Vào những ngày nước ngập, nhiều khi họ phải trực cả đêm.
Cống nước ở Sài Gòn. Ảnh: RFA
Tuy công việc gian nạn vậy nhưng không khó để bắt gặp nụ cười
trên môi của họ sau khi dùng tay áo bẩn quẹt mồ hôi, và nếu hỏi họ mong ước
điều gì, họ sẽ trả lời ngay rằng chỉ mong người dân ý thức hơn chút thôi, đừng
thứ gì cũng thả xuống cống như vậy, tội cho họ, bởi chọn cái nghề này họ đã phải
chấp nhận quá nhiều thứ rồi.
Và bạc
bẽo…
Mặc
dù đã được xếp vào ngành nghề độc hại, tuy nhiên người làm nghề móc cống có vẻ
như không nhận được điều đáng ra họ được nhận. Mức lương tối đa mà một người có
thâm niên làm việc mấy chục năm, ở bậc lương cao nhất cũng chỉ ở mức 8 đến 9
triệu đồng một tháng. Và những trang bị máy móc cùng dần dà được lấy đi để lại
cho họ một công việc hoàn toàn bằng tay chân.
Nói
về trang bị lao động cũng như phúc lợi nhận được, ông Nguyễn Văn Rượu chia
sẻ: “Về bảo hộ lao động thì có phát đủ rồi nhưng đúng ra thì hốt cống
trong hầm ga hoặc hầm sâu thì phải có máy thổi còn cái này nó không trang bị,
anh em tự hốt rồi ngột chạy lên thôi. Cái lúc làm công trường thấy nó đem ra
vậy thôi chứ lúc thi công đâu có đâu, đúng ra cái này thiếu máy thổi.”
Ông
Trần Thanh Long, một người làm nghề móc cống lâu năm chia sẻ:“Con cái chú
lớn giờ nó đi làm rồi, chú ở nhà thuê. Lương trung bình khoảng bảy triệu mấy
tùy theo bậc. Anh em làm cái gì độc hại thì người được hai, ba chai dầu, mười
mấy hộp sữa, vậy thôi à.”
Ông
Nguyễn Văn Rượu chia sẻ tiếp:“Ngày xưa cái xe để nâng bùn, có hết, có máy
hết nhưng sau một thời gian ban giám đốc đổi giám đốc. Ông giám đốc này bảo là
để máy trên xe là sai quy định, sợ bị phạt cho nên họ tháo giàn, không còn giàn
máy nâng đất nữa. Trước có cái thùng xanh mình múc xong có máy nâng lên giờ thì
mình múc xong hai người nâng lên, cực khổ.”
Thiết
nghĩ, đã đến lúc chính quyền thành phố Sài Gòn nên có những chính sách thanh
sạch thành phố ngay lúc này cũng như người dân nên tự ý thức về việc bảo vệ môi
trường sống của mình để mỗi ngày của người công nhân vệ sinh chỉ đơn thuần là
làm xanh thành phố chứ không hẳn phải đối mặt với tử thần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét