Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2018

6683 - Tôi muốn biết một góc khuất!

Chu Vĩnh Hải (VNTB) 


Là một nhà báo, điều quý nhất, đáng trân trọng nhất là sự thật, trung thực và khách quan, từ 04 năm qua, và có lẽ là thêm nhiều năm nữa, tôi muốn vén màn bí mật: ai và tổ chức nào đã gây áp lực lên Hội nhà báo Việt Nam để hội này khai trừ tôi?

Báo chí đúng nghĩa là phải tuân thủ phương châm Tất Cả Chỉ Là Tin Tức - Không Thiên Vị Hoặc Là Sợ Hãi. Ở Việt Nam, từ lâu báo chí đã trở thành phương tiện tuyền truyền của đảng cầm quyền và chính quyền, trở thành cái loa phát ngôn của đảng và chính quyền. Khi báo chí đưa tin không trung thực, không được viết về những góc khuất của cuộc sống, báo chí đã vô tình tiếp tay cho chính quyền gieo rắc sự ngu muội vào dân chúng. Thông Tin Để Tiến Bộ là mục tiêu hướng đến của báo chí, còn nếu thông tin bị bóp méo, không thông tin về những góc khuất cần được thông tin, báo chí đã dẫn dắt công chúng đi vào con đường tăm tối và nô lệ.

Là một nhà báo chuyên nghiệp, nhưng đã từ lâu lắm rồi tôi không còn thuộc về báo chí cách mạng Việt Nam dù tôi vẫn là hội viên của Hội nhà báo Việt Nam. Vào một năm nào đó đã quá xa xôi, tôi tự nhận ra mình đã thoát ra phỉnh phờ và dối trá để đến với thế giới báo chí đúng nghĩa. Tôi không viết, và tôi từ chối viết những điều mà hệ thống tuyên giáo và cảnh sát tư tưởng muốn tôi viết.

Tác giả bài viết trong buổi thắp nến tưởng niệm 32 nhà báo người Philippines bị sát hại tại Mindanao, miền Nam Philippines vào ngày 23-11-2009.
Vào ngày 04-7-2014, tôi đã trở thành hội viên của Hội nhà báo độc lập Việt Nam - một chức xã hội dân sự thể hiện khát vọng tự do báo chí, khát vọng một nền báo chí độc lập với đảng phải và chính quyền... Ngay lập tức, Hội nhà báo Việt Nam - nơi mà tôi đang còn là hội viên, đã gây áp lực mạnh mẽ để tôi rút lui khỏi Hội nhà báo độc lập Việt Nam. Bất cứ người nào của Hội nhà báo Việt Nam đến gặp tôi, hoặc gọi điện thoại cho tôi để khuyên tôi rút tôi đều kiên quyết: "Lẽ ra tôi phải đi trên con đường này - con đường báo chí độc lập từ lâu lắm rồi".

Không thuyết phục được tôi rời bỏ Hội nhà báo độc lập Việt Nam, chi hội nhà báo Bà Rịa- Vũng Tàu nơi tôi sinh hoạt vào tháng 7-2014 đã tiến hành khai trừ tôi khỏi hội này mà không có bất cứ thông báo nào cho tôi.

Tôi không buồn khi bị Hội nhà báo Việt Nam khai trừ, thậm chí tôi còn có cảm xúc vui mừng vì cho rằng, mình đã thực sự- đã chính thức không cùng đồng hành cùng những nhà báo chỉ biết tuân theo.

Tôi muốn biết sự thật rằng, ai ở trong Hội nhà báo Việt Nam, và còn ai khác nữa đã chỉ đạo khai trừ tôi ra khỏi Hội nhà báo Việt Nam- một hội đoàn lẽ ra là một tổ chức xã hội dân sự chứ không phải là hội đoàn nghề nghiệp- chính trị. Tôi hỏi nhà báo Phạm Quốc Toàn- nguyên tổng biên tập báo Bà Rịa- Vũng Tàu, nguyên phó chủ tịch Hội nhà báo Việt Nam mấy lần, ông chỉ cười mà không trả lời. Tôi hỏi nhà báo Lê Đình Quế, nguyên tổng biên tập báo Bà Rịa- Vũng Tàu kiêm phó chủ tịch Hội nhà báo Bà Rịa- Vũng Tàu mấy lần, ông cũng chẳng trả lời.

Vào tháng 5-2018 vừa qua, tại Bệnh viện Lê Lợi ở Vũng Tàu, tôi tình cờ gặp nhà báo Nguyễn Thị Minh Hà, nguyên Phó tổng biên tập báo Bà Rịa- Vũng Tàu, nguyên chủ tịch Hội nhà báo Bà Rịa- Vũng Tàu, và cũng là đồng nghiệp thân thiết của tôi trong nhiều năm trời. Chị có vẻ e ngại khi vô tình gặp lại tôi. Nhưng trước thái độ lịch sự, cởi mở và thân thiện của tôi, sự e ngại của chị đã nhanh chóng biến mất. Tôi lại tìm đến bí mật mà tôi chưa được biết. Tôi nhỏ nhẹ hỏi nhà báo Nguyễn Thị Minh Hà: "Chị có thể cho em biết, những ai và tổ chức nào đã gây áp lực để Hội nhà báo tỉnh Bà Rịa- Vũng Tàu khai trừ em ra khỏi hội?".

Nhà báo Nguyễn Thị Minh Hà bối rối trước câu hỏi của tôi. Khuôn mặt chị, ánh mặt chị thoáng vẻ buồn. Sau đó, chị trả lời tôi, giọng nhỏ nhẹ: "Áp lực lớn lắm, em ạ. Từ trên xuống cũng có. Từ dưới lên cũng có. Chị xin lỗi em nhé!". Tôi không muốn hỏi chị thêm nữa, vì biết mình sẽ không nhận được câu trả lời mong muốn, dù hiểu rằng, câu trả lời của nhà báo Nguyễn Thị Minh Hà là câu trả lời của một con người trung thực. Tôi nhỏ nhẹ nói với chị: "Chị ạ, chị không có lỗi gì khi khai trừ em cả. Tất cả chúng ta đều là nạn nhân!".

Là một nhà báo, điều quý nhất, đáng trân trọng nhất là sự thật, trung thực và khách quan, từ 04 năm qua, và có lẽ là thêm nhiều năm nữa, tôi muốn vén màn bí mật: ai và tổ chức nào đã gây áp lực lên Hội nhà báo Việt Nam để hội này khai trừ tôi?

Bao giờ tôi được biết sự thật? Có lẽ sẽ không lâu lắm đâu khi mà những mầm mống của hoa tự do đang đâm chồi nảy lộc, những rác rưởi và bọt bèo của những điều xưa cũ đang nhanh chóng lụi tàn đi, vữa vụn đi….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét