Ở đâu và bao giờ cũng vậy, hai kỹ thuật chính để bọn độc tài giữ được ghế là: 1. dối trá, lừa lọc (tuyên truyền); và 2. gieo rắc sự sợ hãi (phòng), đàn áp bằng bạo lực (chống).
Tà quyền CHXHCN Việt Nam đã và đang rất tích cực thi triển hai ngón nghề đó. Một mặt, chúng cho dàn báo đài rống lên vu những người dân tay không tấc sắt là “phản động”, “thế lực thù địch chống phá đất nước”, “khủng bố”. Nguyên tắc của kỹ thuật tuyên truyền vốn dĩ là phải biết ngụy biện và nói dối thật trơ trẽn mà không ngượng mồm, nói đi nói lại, nói thật nhiều mà nội dung và sắc mặt không thay đổi. Nắm bắt được tâm lý nhiều người sẽ thắc mắc, kiểu “đám ấy chắc phải làm gì công an mới bắt chứ”, “nếu công an làm gì sai thì cũng khó ăn khó nói lắm chứ”, v.v., nên chúng càng ra sức vu khống, dựng chuyện, đổi trắng thay đen hơn. Không chút ngượng ngùng.
Lắm kẻ não trạng dư luận viên còn đủ độ khốn nạn để hỏi “bằng chứng đâu” cho việc hàng trăm người dân bị công an hành hung, tra tấn. Quái lạ, thế mà họ lại chẳng bao giờ đặt câu hỏi tương tự về các “huyền thoại đấu tranh cách mạng” ở “địa ngục trần gian” Côn Đảo (?!).
Mặt khác, tà quyền chủ trương gia tăng đàn áp, khủng bố để gieo rắc nỗi sợ hãi trong nhân dân (chúng gọi là tăng cường sử dụng biện pháp mạnh để kiểm soát, ngăn chặn mọi âm mưu chống phá). Tất cả những người bị chúng bắt bớ, hành hung tập thể đều bị công an gắn sẵn cái nhãn “phần tử gây rối”, từ đó thẳng tay bắt bớ, tra tấn, sỉ nhục họ – điên cuồng như một bầy chó dại.
Dù sao, chiến lược đàn áp, khủng bố của tà quyền sẽ thất bại nếu không đạt được mục đích “gieo rắc sự sợ hãi”. Có một thực tế mà những tên ác ôn khát máu không bao giờ hiểu được, đó là: Những người vốn sợ chúng thì đã sợ rồi và sẽ chẳng bao giờ dám làm gì bày tỏ chính kiến của họ; còn những con người đã dám lên tiếng chống lại sự sai trái, bất công, áp bức, thì càng đàn áp càng đẩy họ xa hơn. Không chỉ là xa rời “quỹ đạo của Đảng và nhà nước” như đám tuyên giáo và công an vẫn lải nhải, mà là đi xa hơn trên con đường đấu tranh chống lại thể chế độc tài vô nhân tính.
Trong những người bị ác ôn đánh đập tàn bạo ngày 10 và 17/6 vừa qua mà tôi biết, tôi chưa thấy ai trở nên im lặng, tê liệt. Một trong những bạn trẻ bị đánh đập gây thương tích nặng nề nhất (hiện vẫn phải nằm một chỗ, chưa đi lại được) đã nói, ngay khi đôi môi vẫn còn sưng: “Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi. Không có chuyện tôi dừng lại”.
Lũ ác ôn nhà sản, chúng mày đánh thêm một người, là mất thêm một người. Nhớ lấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét