Canada kỷ niệm quốc khánh thứ 150
của mình vào ngày 1/7 vừa qua. Khoảng 500.000 người đã tụ tập trên bãi cỏ của
tòa nhà quốc hội theo phong cách Gothic mới ở Ottawa vào ngày thứ Bảy để cùng
ngâm nga các ca khúc với ca sĩ nhạc dân gian Gordon Lightfoot và trầm trồ với
màn pháo hoa, được nhà tài trợ hứa hẹn sẽ là màn biểu diễn lớn nhất vào ngày Quốc
khánh Canada từ trước tới nay. Canada được đánh giá cao trên toàn thế giới, và
công dân của đất nước này cảm thấy họ xứng đáng với bữa tiệc này. Vậy tại sao
ngày kỷ niệm thành lập nước Canada lại gây tranh cãi?
Có rất nhiều điều để ăn mừng.
Canada vẫn là một quốc gia độc lập mặc dù đã hai lần bị xâm lăng bởi người Mỹ với
dự định chiếm toàn bộ phía bắc của lục địa này. Nó đã vượt qua được cuộc khủng
hoảng mang tính sống còn của chủ nghĩa ly khai ở Quebec, phong trào này giờ đây
đang bị đóng băng, theo lời của Chantal Hébert, một nhà nghiên cứu Quebec.
Trong khi phần lớn thế giới phương Tây đang hướng nội thì Canada lại mạnh mẽ
khuyến khích những giá trị của toàn cầu hóa, đa văn hóa và chấp nhận người tị nạn.
Người dẫn đầu cho phong trào này là Justin Trudeau, vị thủ tướng ăn ảnh, người
đã thể hiện sự ủng hộ tính đa dạng của mình vào tuần trước bằng cách tham gia
cuộc diễu hành Toronto Pride (của những người thuộc giới LGBT) trong khi mang
đôi vớ ghi dòng chữ Eid Mubarak nhằm đánh dấu lễ hội Hồi giáo vào cuối tháng
Ramadan. Trong số những người Mỹ biết đến ông, Trudeau được ưa chuộng hơn so với
Donald Trump.
Tuy nhiên, đối với 1,4 triệu thổ
dân, người Inuit và Métis, những cư dân gốc của mảnh đất này, thì không có gì
điều gì đáng để ăn mừng. Pam Palmater, một luật sư người Mi’kmaw và là giáo sư
trường đại học cho biết: “Quốc khánh lần thứ 150 của Canada là một điều gây xúc
phạm. Chúng tôi đã ở đây hàng chục ngàn năm.”
Nỗi bất bình của họ vượt quá cả
cuộc tranh luận về vấn đề ngày tháng. Sau khi Quốc gia Tự trị Canada được thành
lập vào năm 1867, chính phủ mới đã tiếp tục các chính sách thực dân để chiếm đoạt
đất của người bản địa và đẩy họ vào những khu bảo tồn. Tệ hơn nữa, chính phủ đã
cố gắng xóa bỏ văn hoá và ngôn ngữ của họ bằng cách tách trẻ em bản xứ ra khỏi
gia đình và đưa chúng vào “các trường học nội trú”. Những người thổ dân không
thể thuê luật sư để bảo vệ các đòi hỏi về đất đai của họ mãi cho đến năm 1951.
Những người sống trong khu vực bảo tồn (một số đã từ bỏ thân phận này và chuyển
đến các thành phố) không được phép bỏ phiếu mãi cho đến năm 1960.
Stephen Harper, cựu Thủ tướng đảng
Bảo thủ, đã xin lỗi vào năm 2008 về vấn đề các trường học nội trú, và ngôi trường
cuối cùng thuộc kiểu này đã đóng cửa vào năm 1996. Chính phủ của đảng Tự do
tuyên bố sẽ khắc phục mối quan hệ đã tan nát này. Nhưng tiến bộ đạt được là
không đồng đều.
Cũng ngay trong tuần mà ông
Trudeau tuyên bố rằng mối quan hệ của Canada với các sắc dân bản địa là mối
quan hệ quan trọng nhất của quốc gia này thì chính phủ của ông cũng đã trì hoãn
việc trao cho trẻ em bản địa quyền tiếp cận tương tự với các dịch vụ của chính
phủ như những đứa trẻ không phải người bản địa bằng cách quay sang tòa án để
yêu cầu làm rõ.
Murray Sinclair, một người Ojibwe
và cựu giám đốc của một ủy ban quốc gia có nhiệm vụ điều tra vấn đề các trường
học nội trú, nói rằng cho đến khi chính phủ đưa ra một kế hoạch rõ ràng về cách
thức để đạt được sự hòa giải thực sự, thì tuyên bố của họ có nguy cơ trở thành
những lời sáo rỗng. Ông Trudeau nói rằng sẽ mất “rất nhiều thế hệ” để khôi phục
những tổn hại kéo dài hàng trăm năm qua. Với tốc độ này, người dân bản địa có
thể vẫn sẽ không phải là những người tham dự cuộc vui khi Canada tròn 200 tuổi
vào năm 2067.
Nguồn: “Why is Canada’s 150th birthday controversial”, The Economist, 29/6/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét