Tác giả: Graham Webster- Foreign Affairs

Tập – Trump nói chuyện với nhau tại buổi ăn tối ở
Mar-a-Lago, Florida. Ảnh: Jim Watson/Getty Images
Ý nghĩa của cuộc họp ở
Mar-a-Lago
Khi Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình lên đường tới thăm
Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump ở Florida vào tuần trước, tiềm năng kịch tính
của cuộc họp đã rõ ràng. Trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Trump cáo buộc
Trung Quốc lợi dụng Hoa Kỳ về kinh tế. Với tư cách là tổng thống được bầu,
ông cho rằng chính quyền của ông sẽ đặt lại câu hỏi về chính sách “một nước
Trung Hoa” của Hoa Kỳ đối với Đài Loan – một trụ cột lâu dài của mối quan hệ
giữa Bắc Kinh và Washington. (Sau đó Trump khẳng định lại cam kết của Hoa Kỳ đối
với chính sách này theo yêu cầu của Tập). Ngay trước hội nghị thượng đỉnh, Trump
vẫn còn gay gắt đối với Bắc Kinh, đã viết trên Twitter rằng ông ta dự kiến
một cuộc họp “rất khó khăn” và nói với các phóng viên trên đường đến Florida rằng
Trung Quốc đã cư xử “không sòng phẳng” với Hoa Kỳ.
Tập Cận Bình tới Florida tháng 4/2017
Đối chiếu với bối cảnh này, cuộc họp thượng đỉnh
Mỹ-Trung đầu tiên của chính quyền Trump đã diễn ra suôn sẻ một cách đáng
lưu ý. Không sai lầm lớn nào trong nghi thức, và Trump thậm chí còn tỏ ra
một chút hài hước nào đó, nói rằng ông “chẳng có gì, hoàn toàn chẳng có gì”
ngoài Tập Cận Bình ở buổi ăn tối trước các cuộc đàm phán của họ. Tuy
nhiên, bầu không khí thân thiện và không có gì cản trở đó, không có nghĩa là
cuộc họp đã đạt được những tiến bộ đáng kể. Một phần do sự thiếu chuẩn bị của
chính quyền Trump, hội nghị đã hoàn thành rất ít, ngoài việc cho phép hai nhà
lãnh đạo và phái đoàn của họ làm quen với nhau. Mặc dù hội nghị đã tạo ra
ba kết quả đáng chú ý—liên quan đến thương mại, cấu trúc ngoại giao song
phương và Bắc Triều Tiên—những kết quả đó không tác động nhiều trong việc
làm cho các mối quan hệ song phương tiến tới và có thể đã đào sâu sự nghi
ngờ giữa hai bên về Bắc Triều Tiên.
KHÔNG THỎA THUẬN
Kết quả đáng chú ý đầu tiên từ cuộc họp tuần trước là trong
lĩnh vực quan hệ kinh tế Mỹ-Trung. Hôm thứ sáu, Bộ trưởng Thương mại Hoa Kỳ
Wilbur Ross nói với các phóng viên rằng, hai nước đã đồng ý với “kế hoạch 100
ngày” đàm phán về các vấn đề thương mại. Mặc dù các ưu tiên của Chính phủ Trump
là tăng xuất khẩu của Hoa Kỳ sang Trung Quốc và giảm thâm hụt thương mại của
Hoa Kỳ, nhưng vẫn chưa rõ phạm vi của các cuộc đàm phán mới sẽ là gì và không
có thỏa thuận cụ thể nào được công bố. Thật ra, Trung Quốc và Hoa Kỳ đã đồng ý
tìm kiếm có thêm thỏa thuận.
Thậm chí nếu cuối cùng Washington có thể xoay xở tăng xuất
khẩu của Hoa Kỳ và cân bằng thương mại song phương thì điều này chỉ giải quyết
một phần quan tâm về kinh tế của hai nước. Ví dụ, không kết quả nào sẽ giúp
các xí nghiệp Hoa Kỳ tiếp cận tốt hơn các thị trường Trung Quốc trong các khu
vực bị hạn chế từ lâu, như dịch vụ tài chính, hoặc trong các lĩnh vực ngày
càng bị hạn chế, như cơ sở hạ tầng công nghệ thông tin.
Cân bằng thương mại cũng không nhất thiết phải giải quyết
các mục tiêu của Bắc Kinh trong việc nới lỏng các giới hạn về chuyển giao công
nghệ từ Hoa Kỳ và giảm các hạn chế mà Washington đã đặt ra đối với đầu tư của
Trung Quốc ở Hoa Kỳ nhân danh an ninh quốc gia. Nói rộng hơn, mặc dù việc cân
bằng cán cân thương mại sẽ giúp Trump hoàn thành một số lời hứa lúc tranh cử
và có thể làm lợi cho một số nhà xuất khẩu Hoa Kỳ, ít có dấu hiệu cho thấy kế
hoạch này nằm trong một tầm nhìn rộng hơn cho các mối quan hệ kinh tế ổn định
giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ.
Kế tiếp, hai chính phủ đã đồng ý thiết lập Đối thoại Toàn
diện Mỹ-Trung (U.S.-China Comprehensive Dialogue) mới, một diễn đàn song
phương sẽ thay thế Đối thoại Chiến lược và Kinh tế—hội nghị thượng đỉnh hàng
năm về các ưu tiên Mỹ-Trung có sự tham gia của hàng trăm quan chức nhưng
chỉ tạo ra vài đột phá trong những năm gần đây. Ngoại trưởng Rex Tillerson
cho biết, Đối thoại toàn diện sẽ bao gồm bốn “trụ cột” hay bốn lộ trình: một về những mối quan tâm ngoại giao
và an ninh, một về các vấn đề kinh tế, một về thực thi pháp luật và an ninh mạng,
và một về các vấn đề xã hội và văn hoá.
Đánh giá cách tiếp cận mới này đòi hỏi có thời gian,
nhưng rõ ràng rằng bốn trụ cột này có tiềm năng tách các vấn đề liên quan một
cách nhân tạo và đẩy một số vấn đề quan trọng ra khỏi chương trình thảo luận
song phương. Chẳng hạn, nếu các quan chức Trung Quốc và Hoa Kỳ thảo luận về
an ninh không gian mạng cùng với việc thực thi luật pháp thì liệu những vấn đề
về an ninh mạng quân sự và chiến lược có nhận được sự chú ý đúng mức cần
thiết hay không? Điều gì sẽ xảy ra cho các cơ chế song phương đã có, ví dụ như
Ủy ban Thương mại và Mậu dịch chung vốn đã tạo ra một số tiến bộ cụ thể gần
đây trong quan hệ kinh tế Mỹ-Trung? Liệu Đối thoại mới có dành sự chú trọng
đặc biệt đến các vấn đề quyền con người, hay sẽ được thay bằng cách “lồng
vào mọi cuộc thảo luận” – một cụm từ mà Tillerson đã dùng để miêu tả các cuộc
họp của Trump với Tập Cận Bình, ngụ ý rằng, quyền con người không được trực
tiếp nêu ra theo cách nghiêm ngặt? Đặc biệt trong trường hợp các báo cáo về bốn
trụ cột là đề xuất của Trung Quốc, các quan chức Mỹ nên nhớ rằng, việc thiết lập
chương trình làm việc có thể xác định liệu các cuộc đàm phán có làm lợi ích
của Hoa Kỳ tiến triển hay cho các quan chức Trung Quốc cơ hội để chặn lại,
khi các vấn đề phát triển hay nảy nở.
Chính kết quả quan trọng thứ ba của cuộc họp ở Florida mới
thu hút sự chú ý nhiều nhất ở Hoa Kỳ. Trong buổi ăn tối hôm thứ Năm, Trump
nói với Tập Cận Bình rằng, Hoa Kỳ vừa bắn tên lửa hành trình vào một sân
bay Syria để đáp trả việc sử dụng vũ khí hoá học đối với dân thường của Tổng
thống Syria Bashar al-Assad. Gác sang một bên việc phản đối thường lệ của
Trung Quốc đối với chủ nghĩa can thiệp, có thể nói chắc rằng Tập Cận Bình
không hài lòng với thời điểm đưa tin. Vấn đề không phải là cạnh tranh về việc
tường thuật tin tức do việc bắn tên lửa tạo ra – báo chí Trung Quốc,
không như truyền thông Mỹ, đã không gợi cho thấy rằng cuộc tấn công này đã
làm mờ nhạt chuyến thăm của Tập Cận Bình—nhưng thực tế là Tập Cận Bình
đã bị bất ngờ, và khá công khai. Chính phủ Trung Quốc từ lâu đã tìm cách
tránh những bất ngờ trong các hoạt động của mình với Hoa Kỳ, bởi vì họ có thể
tạo ra chính sách mạnh hơn khi các lãnh đạo của họ có thời gian phối hợp và vì
những bất ngờ có thể tạo ra áp lực chính trị cho những phản ứng kịch tính. Nếu
như các quan chức Trung Quốc đã nuôi hy vọng rằng họ có thể trông cậy vào
chính quyền của Trump hành động có thể dự đoán được trong vài tuần tới kể từ
khi Tổng thống đảo ngược chính sách về một nước Trung Hoa, và nếu như họ đã
bắt đầu tin rằng Trump và Tập Cận Bình đang gieo trồng hạt giống tin cậy tại
cuộc họp của họ thì mong đợi của họ đã bị tiêu tan.
Cho đến nay, chính quyền Trump không để tâm nhiều đến khu vực
này như một toàn thể và cũng không đưa ra một kế hoạch chặt chẽ để tiếp cận
nó.
Có thể là việc Hoa Kỳ quyết định tấn công Syria trong bữa ăn
tối của Trump với Tập Cận Bình một phần là để cho Trung Quốc thấy rằng, Hoa
Kỳ sẽ không ngần ngại hành động đơn phương chống lại Bắc Triều Tiên. Nếu như
đó là ý định của chính quyền thì chọn lựa đó là sai lầm. Cuộc tấn công Syria
đã không làm tăng thêm trọng lượng cho những đe dọa ngầm của Trump đối với
Bình Nhưỡng, vì Trump đã không đe dọa Syria trước cuộc tấn công hóa học kích
ngòi hành động của Hoa Kỳ: chỉ sau khi tấn công, Trump mới nói rằng Assad đã
“bước qua quá nhiều lằn ranh”. Hơn nữa, đối với Trump để báo hiệu rằng
ông sẽ làm đúng như các cảnh báo của ông ta đối với Bắc Triều Tiên, trước
tiên ông ta cần phải làm rõ những lời cảnh báo đó, và cho đến nay, chính quyền
của ông ta đã không làm như vậy. Cũng trong ngày đó, Trump nói rằng, Hoa Kỳ sẽ
“giải quyết [vấn đề] Bắc Triều Tiên” nếu Trung Quốc không giải quyết, đại sứ
của ông tại Liên Hiệp quốc nói với ABC rằng, Trung Quốc là “quốc gia duy nhất
có thể ngăn chặn Bắc Hàn”. Cuối cùng, những khiêu khích gần đây của Bắc Triều
Tiên không thể sánh với việc Assad sử dụng khí độc: mặc dù các cuộc thử
nghiệm hạt nhân và tên lửa của Bình Nhưỡng thật đáng báo động nhưng chúng vẫn
thể hiện là sự phát triển vũ khí chứ không phải là sử dụng vũ khí. Các quan
chức Triều Tiên và Trung Quốc chắc chắn biết rằng, sự ủng hộ tương đối mạnh mẽ
của quốc tế mà Trump nhận được cho cuộc tấn công Syria sẽ không có trong trường
hợp có một cuộc tấn công phủ đầu vào Bắc Triều Tiên.
Trump có thể muốn cho các quan chức Trung Quốc thấy rằng, ông
có thể sử dụng vũ lực mà không báo trước và ông có thể nhanh chóng đổi ý về
việc làm như vậy lúc nào. Điều này có thể làm cho Trung Quốc lúc nào cũng
phải tập trung – làm nhớ lại một hình thức tư duy ngăn chặn từ thời Richard
Nixon được biết đến như là lý thuyết thằng khùng—nhưng nó sẽ không giúp cho
chính quyền Trump dẫn dụ Bắc Kinh tăng thêm sức ép lên Bắc Triều Tiên trong
việc hạn chế vũ khí hạt nhân và các chương trình tên lửa. Quả thật, cùng với
việc Hoa Kỳ quyết định phái một nhóm tàu sân bay tới Bắc Triều Tiên vào cuối
tuần, cuộc tấn công Syria có thể sẽ báo hiệu việc Washington quay lưng lại
với niềm tin rằng, cấm vận sẽ giải quyết các vấn đề của Bắc Triều Tiên. Bằng
việc làm Tập Cận Bình ngạc nhiên ở buổi ăn tối và qua việc tăng áp lực
quân sự trong khu vực, Trump đã làm cho Hoa Kỳ và Trung Quốc khó hơn trong
việc điều tiết lợi ích của họ trên bán đảo Triều Tiên một cách có phối hợp.
NỘI DUNG CHÍNH Ở
ĐÂU?
Một lý do làm cho các cuộc họp vào tuần trước tạo ra rất ít
kết quả, thực chất là vì chính quyền của Trump đã không chuẩn bị đầy đủ để đi
vào thảo luận chính sách chi tiết. Ví dụ, ở Bộ Ngoại giao, chính quyền vẫn
chưa chọn được ứng viên cho các vị trí quan trọng, như thứ trưởng hoặc trợ
lý ngoại trưởng cho các vấn đề Đông Á và Thái Bình Dương. Nếu như chính quyền
của Trump có nhân sự đầy đủ và hình thành một tầm nhìn toàn diện hơn cho
khu vực Châu Á – Thái Bình Dương thì họ có thể đã sử dụng các cuộc họp vào tuần
trước để, ít ra bắt đầu thảo luận nhiều vấn đề hơn—từ biển Đông và chống khủng
bố cho đến đầu tư song phương và sức khoẻ công cộng toàn cầu—và định hình những
cuộc thảo luận theo hướng phản ánh các ưu tiên của Hoa Kỳ.
Cho tới giờ, chính quyền của Trump đã bỏ lỡ một cơ hội để
tiến lên phía trước với điều mà chính quyền của cựu Tổng thống Barack Obama bắt
đầu nhưng chưa bao giờ thực hiện đầy đủ—sự phát triển của một chính sách mới đối
với khu vực Châu Á – Thái Bình Dương cho cả sức mạnh gia tăng của Trung Quốc
lẫn lợi ích và đồng minh của Hoa Kỳ trong khu vực. Chính sách “tái cân bằng”
hay “xoay trục” sang châu Á của Obama chỉ thành công một phần: mặc dù Hoa Kỳ đã
hướng sự chú ý chính trị tới châu Á ở mức cao nhất, nhưng lại chưa bao giờ
theo đuổi với một tầm nhìn hướng tới tương lai cho vị thế của mình ở đó, mà
thay bằng cách chọn bảo vệ hiện trạng khu vực. Cho đến nay, chính quyền
Trump đã không chú trọng nhiều đến khu vực một cách toàn diện và cũng không đưa
ra một kế hoạch chặt chẽ để tiếp cận nó. Nếu có thì các cuộc họp tương lai giữa
Trump và Tập sẽ có nhiều thực chất hơn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét