Ông ta là một con người kỳ quặc, ông ta không có những tham
gia hoạt động biểu tình hoặc đòi hỏi dân chủ, chủ quyền...như bao nhiêu người
khác.
Chiến trường của ông
ta là ở phòng làm việc và tư gia. Từ những nơi này ông đưa lên trên mạng những
nhận xét của mình về kinh tế, chính trị theo cách nhìn của ông. Nhiều khi ông va chạm quan điểm với những người
gọi là đấu tranh, không một chút ngại ngần, ông nhiếc móc nặng lời ngay lập tức.
Nhưng ông không hề kết
bè , vận động nhóm hoặc tỉ tê ai tham gia những cuộc chiến bàn phím của ông với
đối thủ. Người ta lập ra cả một nhóm để phản đối lại ông , thế nhưng ông không
cần phải thuyết phục ai để thành số đông đối chọi lại.
Một mình ông, một mình ông ngạo nghễ chơi lại đám đông của cả
hai phe.
Với thể chế, quan chức cộng sản, một mình ông chiến đấu với
chúng. Ông không cần quan hệ kết nối với bất kỳ các tổ chức trong hay ngoài nước
nào, hoặc đài báo nào.
Tôi nể ông.
Cái nể thứ nhất là những bài viết của ông dày dặc, dù đúng
hay sai thì những bài viết đó chứng tỏ ông có tấm lòng rất lớn với vận mệnh đất
nước. Ông là một trong những số ít hiếm hoi ở Việt Nam, số ít những người ỏ tuổi
ông, có cơ sở kinh doanh, lẽ ra chỉ chăm chú kiếm tiền và lo hưởng thụ. Nhưng
ông lại dành thời gian để hưởng thụ ấy vào mối quan tâm của vận mệnh đất nước.
Cái nể thứ hai là dường như ông không biết sợ ai, ông nghĩ
gì , bực gì đều nói ra hết. Nói một cách thẳng thắn, gay gắt, không né tránh,
không có câu chữ ý tứ bóng gió.
Cái nể thứ ba là ông luôn luôn chiến đấu một mình.
Người ta chê ông gàn dở, hoang tưởng và nhập nhèm tiền bạc
và háo danh.
Nhưng tôi thấy vượt trên những cái đó, ông là một con người
khí phách, can đảm. Một sự can đảm nổi bật đến kinh ngạc.
Chúng ta thử nhìn lại
những người có học vị kỹ sư, bác sĩ ở Việt Nam có bao nhiêu người. Và trong số
đó có bao nhiêu người cất tiếng nói chỉ trích chinh sách của chế độ cộng sản Việt
Nam. Rồi trong những người chỉ trích đó, có bao người mạnh mẽ và thẳng thưng
như bác sĩ Hồ Hải.?
Sự can đảm của ông
khiến người ta nghi hoặc, người ta cho rằng ông có quốc tịch Mỹ, có ông lớn
trong BCT nào đó đỡ lưng. Nhưng đến khi ông bị bắt, mới chẳng phải thế, ông
không quốc tịch Mỹ, ông cũng không có ai chống lưng, ông chỉ trích chẳng hề
tránh ai thì ai là người đỡ cho ông chứ.
Bây giờ chỉ mình ông
đối diện với cơ quan an ninh điều tra và ban bảo vệ chính trị nội bộ. Những tiếng
nói bênh vực ông cũng không nhiều như những người bị bắt khác. Tôi nghĩ đó chẳng
phải là sự bất công hay thiệt thòi gì cho ông, đó đúng là cách chơi của ông với
chế độ này. Một mình ông trong vai trò một người dân bình thường, sử dụng quyền
tự do ngôn luận và bị trấn áp bởi một chế độ độc tài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét