Bản dịch hoàn chỉnh, bài “Lê Vũ Anh, con gái ông Lê Duẩn, bị
đầu độc?”
Đôi lời: Sau khi đăng bài Lê Vũ Anh, con gái ông Lê Duẩn, bị
đầu độc? ngày 16-8-2016, phát hiện gần 1 trang tiếng Nga đã không được dịch,
nên trang Ba Sàm đã nhờ người quen kiểm tra lại. Hiện đã có bản dịch mới của dịch
giả Cao Kim Ánh, thấy trang 11 bản tiếng Nga bị dịch thiếu trước đây, đã được dịch
đầy đủ, cũng như các phần khác trong bài đã được dịch lại. Xin được đăng lại bản
dịch mới này để hầu bà con.
___
Hồi ký của Viện sỹ Viện Hàn lâm Khoa học Nga Viktor Maslov
Tác giả: Viktor Maslov - Dịch giả: Cao Kim Ánh, 2015
Sửa chữa: tháng 8-2016
Maslov và vợ, Lê Vũ Anh. Ảnh: tư liệu riêng của Maslov
Cõ lẽ tất cả đã khác đi, nếu như tôi biết được từ đầu Lê Vũ
Anh là con gái của ai. Khi sự thật được khám phá thì đã quá muộn. Tôi đã yêu mê
muội, và không thể dứt khỏi nàng được nữa.
Chúng tôi gặp nhau ở Khoa Lý MGU, nơi Anh học tập. Trước lúc
gặp Anh tôi đã là giáo sư, tiến sĩ khoa học toán – lý và là tác giả của lý thuyết
được biết đến ở nước ngoài dưới tên gọi “Maslov-type index theory” (lý thuyết
chỉ số kiểu – Maslov). Lý thuyết này được ứng dụng rộng rãi trong toán học trừu
tượng, và cả trong cơ học lượng tử, hóa học lượng tử và quang học. Chỗ làm
chính của tôi là Viện chế tạo máy điện Moskva – MIEM, nhưng Khoa Lý vẫn là nơi
ruột thịt: tôi đã có thời học tập và giảng dạy ở đó.
Bao nhiêu năm đã trôi qua … Cả một đời người. Nhiều sự kiện
và ấn tượng bật ra từ ký ức, và nàng công chúa lộng lẫy thoáng hiện ra ở cuối
hành lang hôm ấy cho đến lúc này vẫn như đang hiển hiện trước mắt. Một cô gái
không quen biết có dáng đi kiều diễm đặc biệt làm tôi sửng sốt và say mê bước
theo. Nàng dừng lại một chút ở cửa phòng thí nghiệm và quay lại. Nhìn tôi với
ánh mắt đen trong một giây, nàng mỉm cười rồi lẩn vào bên trong. “Một cô gái
ngoại quốc” – tôi hiểu ra, và đoán chắc là một cô gái Ấn Độ.
Tôi không dấu diếm là luôn thích phụ nữ đông phương. Một nhà
vật lý là bạn tôi đã nói đùa: “Maslov của chúng ta là một tay “thám hiểm phương
đông” lớn!” Khá nhiều sinh viên từ các nước châu Á học tập tại MGU, trong số đó
có cả các công dân đến từ Việt Nam đang trong lửa đạn. Mọi người đều cảm thông
và có cảm tình với các sinh viên này. Tại Khoa Lý cũng có những người Việt, và
tôi lập tức kêt bạn với họ, đặc biệt với hai cô gái – Phúc và Tình. Phúc là con
gái nhà chính trị nổi tiếng Võ Nguyên Giáp, lúc đó đang là Bộ trưởng Quốc
phòng. Tình là con gái Thị trưởng Hà Nội. Cả hai đều giấu cha họ là ai, cũng
như các sinh viên khác mà gia đình thuộc hàng ngũ lãnh đạo, do lo ngại các ý đồ
chính trị và sự khiêu khích từ phía chính quyền xô viết.
Vấn đề là giữa hai nước có mối quan hệ khá đặc thù, cho dù cả
hai phía đều đưa ra cam kết về một tình hữu nghị lâu dài. Liên Xô quan tâm đến
việc mở rộng ảnh hưởng ở Châu Á, đặc biệt trong điều kiện các mâu thuẫn gia
tăng với Trung Quốc, và do vậy đã tỏ ra hào hiệp giúp đỡ “người anh em” Việt
Nam. Còn Việt Nam thì hài lòng kết thân với Ông anh cả, nhưng không chịu hi
sinh các lợi ích riêng và trở thành kẻ lệ thuộc. Các nhà lãnh đạo lợi dụng các
cơ hội để con cái họ được hưởng nền giáo dục có chất lượng khá cao của Liên Xô,
nhưng lại sợ rằng chúng bị tống tiền hoặc bắt cóc để gây áp lực lên bố mẹ, và
đòi hỏi chúng phải ngụy trang. Có lẽ đó là nguyên nhân mà các lãnh tụ Việt Nam,
theo tôi, đã quá cẩn trọng. KGB không cần phải bám theo con cái họ, nhưng biết
rõ ai là ai.
Tôi thích Phúc, giúp cô học toán, mời đến nhà không chỉ một
lần – cả một mình lẫn cùng bạn bè – nhưng giữa chúng tôi không hề có dù chỉ là
dấu hiệu về một mối tình. Cô gái Việt Nam đáng yêu tránh xa tôi trước mặt mọi
người như tránh lửa.
Một lần chúng tôi cùng trở về từ chỗ người đánh máy công
trình khoa học của Phúc, tôi là người giới thiệu họ với nhau. Trên con phố nhộn
nhịp của Moskva mà cô gái hành xử như một cô du kích trong lòng địch: trông rất
hốt hoảng và luôn ngó nghiêng xung quanh. Phúc đặc biệt căng thẳng với giao
thông công cộng. Thoáng thấy ô-tô bus hay trolleybus là cô ấy loay hoay định trốn.
– Cô làm sao thế? – Tôi hỏi – Cô sợ cái gì?
– Sợ trong đấy có người Việt Nam!
– Có gì mà sợ vậy?
– Nêu họ thấy em đi với người Nga, họ sẽ không hoan nghênh
em đâu.
Tôi bắt đầu lục vấn. Hóa ra người Việt Nam bị cấm giao thiệp
với người Âu, “bọn mũi lõ” như họ nói. Từ hàng thế kỷ mối quan hệ đó bị lên án
và những người có quan hệ bị xem là phản bội. Cô gái nào đi với “bọn mũi lõ”
trên phố sẽ bị nguyền rủa, và đôi khi còn bị ném đá. Những người cộng sản, sau
khi nắm quyền ở nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, thật lạ lùng là vẫn giữ cái nếp
phong kiến đó. Vi phạm các cấm kỵ trong giao tiếp với người nước ngoài sẽ kéo
theo sự lên án của xã hội, bị kiểm điểm trong các cuộc họp đảng và đoàn thể, thậm
chí còn bị bỏ tù. Ra nước ngoài công dân Việt Nam cũng phải tuân thủ các chuẩn
mực đạo đức trong nước. Theo họ, thậm chí vũ ba-lê cổ điển cũng ngang với chuyện
khiêu dâm. Về sau Anh kể chuyện rằng các nhà ngoại giao khi xem ba-lê ở Nhà hát
Lớn còn ngồi nhắm mắt để khỏi phải nhìn các vũ điệu “không đứng đắn” của các vũ
nữ ăn mặc hở hang.
Các bạn Việt Nam đã giới thiệu tôi với cô gái xinh đẹp đó,
nàng hóa ra là đồng hương với họ. Lê Vũ Anh thích toán và muốn học sâu về môn
này. Tất nhiên tôi đồng ý giúp nàng. Anh làm tôi sửng sốt ngay lập tức, nàng thực
sự là một quý cô trẻ tuổi, không giống với các phụ nữ Việt Nam điển hình khác:
khá cao, trắng trẻo, với đôi mắt hoàn toàn không xếch. Và cư xử như một quý cô
cành vàng lá ngọc – rất giản dị, nhưng với một sự tôn quý khác thường. Trong nước
Anh được xem là một trong các mỹ nữ hàng đầu. Và ở đây nàng luôn được các chàng
trai trẻ để ý tới.
Về sau tôi được biết rằng trong huyết quản của Anh ngoài
dòng máu Việt còn có cả dòng máu Trung Hoa. Mẹ của nàng, Bảy Vân, một phần tư
là người Trung Hoa. Ở Việt Nam người ta không biết điều này, gia đình che dấu
“mối liên hệ với Trung Quốc”. Sự thật là khi còn thơ ấu Anh đã có một thời gian
sống ở đó. Bạn gái của nàng là con gái Đặng Tiểu Bình – bạn của cha và là nhân
vật thứ hai thiên hạ sau Mao. Với Người cầm lái vĩ đại cô bé cũng quen biết.
Anh đã cho xem tấm ảnh nàng ngồi quỳ gối bên Mao Trạch Đông.
Thời trẻ Bảy Vân là người xinh đẹp. Lê Duẩn vì bà mà chia
tay với người vợ đầu do bố mẹ cưới cho. Ông thuộc về một gia đình có truyền thống
gia trưởng mạnh mẽ. Người vợ thứ hai xuất thân từ một gia đình trí thức, nhưng
như tôi đã nhắc tới, bà không thể tự hào về một nguồn gốc “trong sạch”. Anh là
đứa con đầu tiên. Ngoài nàng ra Lê Duẩn còn có các con gái từ cuộc hôn nhân đầu,
và hai người con trai với bà Bảy Vân. Hai trong số các con của ông –Thành, con
trai và Muội, con gái – trong thời gian đó cũng sống tại Moskva. Muội lớn tuổi
hơn Anh nhiều và có nhiệm vụ trông coi em gái. Chị ấy tốt nghiệp đại học ở Liên
Xô và là nhà sinh học. Chị sống cùng chồng và con gái một số năm ở Moskva.
Nhưng tôi biết về tất cả những điều này khá muộn về sau …
Vì Anh tôi nhận dạy một chuyên đề không bắt buộc về toán ở
Khoa Lý. Ban đầu rất đông người dự, dần dần họ bắt đầu chán và bỏ học, cuối
cùng chỉ còn hai chúng tôi. Anh cố gắng, nàng rất có năng lực và cần cù. Hai
chúng tôi bị hút vào nhau không cưỡng lại được. Bắt đầu gặp gỡ – tại nhà tôi và
tại ngôi nhà ngoại ô (đatra) ở Krasnaya Pakhra. Cùng học, cùng nghe nhạc, nói
chuyện với nhau về đủ thứ. Anh giữ phong thái tự do hơn các bạn gái của mình
nhiều và không sợ điều gì cả.
Mẹ tôi ngay lập tức thích nàng. Nói chung, bà thích tất cả
những thú đam mê của tôi. Bà mẹ đã từ lâu mong mỏi cưới vợ cho người con trai
duy nhất.
Tôi có cuộc sống riêng tư khá phóng túng và thậm chí có cả
những đứa con ngoài giá thú. Một trong số đó – Sergey Majarov – đã gặp tai nạn,
và tôi phải chịu đựng điều đó một cách nặng nề. Serioja di cư sang phương Tây
vào đầu những năm 80 cùng cha mẹ. Sống ở Paris, thu nhận học vấn, mở hãng và
làm về tin học. Lúc đầu công việc diễn ra không thật tích cực, nhưng khi Liên
Xô bắt đầu cải tổ, Sergey hiểu các vấn đề kinh tế của đất nước và tỏ ra là một
nhà quản trị tốt. Sau một vài phi vụ lớn thì trở thành triệu phú, sở hữu một bất
động sản rất hoành tráng và thậm chí có cả salon về mode riêng. Sống thoải mái,
giàu sang, không ở cùng với vợ – con gái nhà văn Anatoli Gladinin, người đã
sinh cho Sergey hai đứa con. Nó đối xử dịu dàng với đám con của tôi. Trước khi
chết ít lâu Serioja trở thành nhà sản xuất của bộ phim “Limita” của Denis
Evstingneev. Sergey bị giết hôm 22 tháng 11 năm 1994 tại căn hộ của mình ở
trung tâm Paris: bị bắn bằng súng tự động qua cánh cửa ra vào bọc thép. Cảnh
sát Pháp xem đây là vụ có dính đến maphia Nga. Như tôi biết được thì vụ phạm tội
này vẫn còn chưa được phanh phui …
Trước khi gặp Anh tôi không có ý hướng tới các mối quan hệ
nghiêm túc, dường như còn muốn đợi điều gì. Và tôi đã đợi được – tôi không có
được với bất kỳ người phụ nữ nào những tình cảm như có với nàng. Về tuổi, nàng
chỉ như con gái tôi – ít hơn tôi đúng hai mươi tuổi – nhưng chúng tôi không cảm
thấy khoảng cách tuổi tác ấy. Nàng ít kể về mình: đến từ Nam Việt Nam (Anh đã
đăng ký ở sứ quán của quốc gia này để ngụy trang, khi ấy đất nước chưa thống nhất),
sống ở nông thôn trong vùng du kích. Vào Đảng cộng sản năm 17 tuổi. Về sau tôi
nói đùa: “Tôi có vợ là nữ đảng viên cộng sản từ năm 17 tuổi”. Trên thực tế điều
đó thật đáng ngạc nhiên. Ở Việt Nam, được kết nạp vào đảng ở tuổi ấy rất hiếm,
chỉ có những người có công trạng đặc biệt.
Không loại trừ trường hợp Anh đã giúp đỡ du kích và lập được
chiến công nào đó. Nàng im lặng về việc này. Cũng như im lặng về một số thành
viên của gia đình mình. Chỉ có một lần, khi chúng tôi đã sống cùng nhau và nàng
đã cởi mở hơn rất nhiều, nàng mới buột miệng: “Ông nội em làm quan”. Tiếng Nga
của Anh khá ngộ nghĩnh. Nàng cười: ”Em nói tiếng Nga càng kém, ở Liên Xô người
ta càng đối tốt với em!”. Khó khăn nhất với nàng không hiểu tại sao lại là cách
gọi tên họ của người Nga. Tôi còn nhớ khi cô ý tá hỏi Anh họ, tên và tên bố của
các con gái chúng tôi, nàng đã trả lời một cách rất nghiêm túc là “Tôi còn chưa
học được điều này!”. Nhưng tôi lại chạy trước mất rồi …
Khi một mình ở bên tôi, Anh tỏ ra khiêm tốn và rất kiềm chế,
nhưng tôi cảm thấy như nàng đang vật lộn với tình cảm của mình. Một lần trong
cuộc gặp ở nhà nghỉ ngoại ô, nàng đã suýt để lạc mất lý trí. Tôi không biết cái
ôm và nụ hôn sẽ kết thúc ra sao, nếu bỗng nhiên không có tiếng chuông cửa. Người
hàng xóm ghé sang, và chúng tôi nói chuyện chừng năm phút ngoài sảnh, không
hơn. Khi tôi quay lại, trong phòng không còn ai. Anh đã nhảy qua cửa sổ – sực tỉnh
khỏi cơn mê đắm và bỏ chạy.
Tôi hiểu đối với Anh tình yêu với một người Âu là một thử
thách như thế nào. Nhưng không nhận thức được kích cỡ của các vấn đề đang đặt
ra với nàng, trong đó không chỉ có các truyền thống hàng trăm năm và các chuẩn
mực về đạo đức, mà còn có các âm mưu trong nội bộ đảng, và các quan hệ quốc tế
rắc rối. Tôi hồi đó không có ngay cả chút nghi ngờ về việc Anh là con gái của Tổng
bí thư BCH trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam Lê Duẩn. Không thể biết được điều
đó theo tên và họ của nàng. Như về sau biết được, ở Khoa Lý ngoài một vài đồng
hương chỉ có một người biết gốc gác gia đình lãnh tụ Việt Nam của Anh – đó là
Phó khoa phụ trách công tác với người nước ngoài.
Tình yêu của chúng tôi có thể làm hại cha của Anh và trở
thành một con bài mặc cả của các đối thủ. Đứng ngay sau lưng ông là đối thủ cạnh
tranh trong nhiều năm – Trường Chinh, tổng bí thư đảng cộng sản trước Lê Duẩn.
Lê Duẩn hướng về mô hình phát triển đất nước kiểu xô-viết. Trường Chinh – mô
hình Trung Quốc. Anh cho rằng Việt Nam sẽ chết nếu đối thủ của cha nắm được
chính quyền. Đối với Liên Xô, đó cũng là điều hết sức không mong muốn. Sau cái
chết của Lê Duẩn, Trường Chinh trở thành Tổng bí thư BCH trung ương ĐCS Việt
Nam, và đã chẳng xẩy ra điều gì đáng sợ.
Cô gái tội nghiệp không biết làm thế nào. Nàng thậm chí còn
bắt đầu hẹn hò với một người Việt học tại khoa Toán – Cơ (tôi sẽ gọi anh ấy là
Vân) để quên tôi đi, mà không hiểu rằng những khó khăn cản trở chỉ càng làm cho
tình cảm bây giờ mãnh liệt thêm.
Một lần dầu sao chúng tôi cũng được ở gần nhau. Tôi lập tức
đề nghị Anh lấy tôi làm chồng.
– Chuyện này không thể được, – nàng trả lời, rất buồn bã –
Giữa hai nước có một thỏa thuận không nói ra cấm việc hôn nhân giữa các công
dân Việt Nam và Liên Xô.
– Anh sẽ suy nghĩ cách để vượt qua điều này.
– Không, không thể được!
– Tại sao ?!
– Em không yêu ông!
Nhưng qua mắt nàng, thì không phải thế. Tôi quyết định không
vội vã đẩy nhanh sự việc, để cho Anh có thì giờ suy nghĩ và lắng nghe tình cảm
của mình. Và nàng biến mất. Trước đây vẫn thường xảy ra chuyện như vậy, những
khi Anh tự cho phép mình một điều gì đó “riêng”, và rồi ăn năn về việc này. Sau
đó mọi việc lại quay lại như trước. Nhưng bây giờ tôi không thể tìm thấy nàng.
Sắp đến kỳ nghỉ hè. Sinh viên tản đi mọi nơi. Tôi khó nhọc đợi đến khi bắt đầu
năm học mới, nhưng Anh cũng không xuất hiện ở MGU sau ngày mồng một tháng Chín.
Tôi không chịu đựng được nữa và gọi cho Phó khoa phụ trách
sinh viên nước ngoài:
– Bà có thể cho tôi biết cô sinh viên Lê Vũ Anh đã học
chuyên đề của tôi đi đâu không? Cô ấy đã đạt được thành tích khá như thế.
– Cô ấy đã đi lấy chồng, lấy một người đồng hương, cũng là
sinh viên của chúng ta, và đã về nước. Chàng trai tên là Vân. Họ sẽ quay lại
vào cuối tháng cùng với cha của Anh. Ông ta có cuộc gặp với Brejnev – bà ta khẽ
nói.
Tôi suýt khuỵu xuống khi nghe điều này. Gặp Brejnev vào cuối
tháng chín sẽ phải là Lê Duẩn. Các miếng ghép hình được xếp xong một cách bất
ngờ, và tôi chợt hiểu ra rất nhiều điều lạ lùng trong các câu chuyện và trong
cách cư xử của người yêu. Anh của tôi là con gái của lãnh tụ cộng sản Việt Nam!
Nhưng làm sao mà nàng có thể phản bội tình yêu của chúng tôi ?!
Về sau Anh đã giải thích mọi chuyện. Khi chúng tôi đã trở
nên gần gũi và tôi đề nghị trao cho nàng “cả cánh tay và trái tim”, nàng đã chịu
một cú stress nặng nề và than vãn với bạn mình là Vân. Nàng nói rằng chỉ ràng
buộc với tôi về tình bạn: vâng, chuyện đã là như vậy, ngoài ý muốn của nàng và
Anh lấy làm tiếc về điều đó. Vân yêu nàng và xin cưới ngay. Nàng bị ràng buộc
vào anh ta và đồng ý, bảo rằng sẽ cố yêu anh ấy hơn. (Anh nói đúng như vậy: “Em
sẽ cố yêu anh hơn”.)
Cuộc hôn nhân này là một cú đánh vào Lê Duẩn. Vị lãnh tụ có
lẽ đã dự tính cho con gái yêu một nơi phù hợp hơn, trong số các “hoàng tử” của
các nước láng giềng cũng có những người để ý đến nàng. Vân là một cậu chàng trí
thức trẻ, một tài năng toán học, nhưng không môn đăng hộ đối với Anh. Lê Duẩn
tha thứ cho cuộc hôn nhân không xứng này của con gái, nhưng dứt khoát không đồng
ý mong muốn ở lại Việt Nam của nàng. Anh cần phải tốt nghiệp MGU. Chỉ còn một
năm nữa nàng sẽ kết thúc việc học tại Khoa Lý. Vân cũng muốn làm nghiên cứu
sinh ở Moskva. Anh buộc phải phục tùng, với hi vọng việc nàng lấy chồng sẽ làm
thay đổi mọi sự và ngăn trở việc tiếp tục cuộc tình của chúng tôi.
Khi nàng quay lại Moskva tôi thuyết phục nàng đến đatra –
cùng với Phúc. Anh không thể từ chối, nhưng cư xử một cách kiềm chế. Tôi cố gắng
để khung cảnh được thoải mái. Nói đùa, kể chuyện tiếu lâm, và sau đó đề nghị
các cô cùng đi bơi thuyền, cho dù bấy giờ đã là cuối thu, thời tiết không được
tốt. Khi chúng tôi đến gần bờ, Phúc quay thuyền một cách vụng về và ngã xuống
nước. Tôi lôi cô ấy lên và chạy vội đến ngôi nhà gần nhất mượn quần áo ấm. Chủ
nhà đưa cho mấy bộ đồ sưởi để chúng tôi ủ ấm cho Phúc. Tôi bế cô ấy về đatra,
xoa cồn, cho uống rượu ngọt. Phúc ấm lên và chìm vào giấc ngủ. Còn tôi và Anh,
chúng tôi không còn sức để xem nhau chỉ là bạn thêm nữa. Nàng thú nhận rằng muốn
sống cùng tôi, nhưng không tin là điều này có thể được.
– Mấy năm trước chính quyền đã không cho phép con gái một vị
bộ trưởng cưới con trai thủ tướng một nước châu Âu. Đôi trẻ đã tự tử. Những
chuyện như vậy từng xảy ra nhiều. Anh không tưởng tượng được là có bao nhiêu
người đã thiệt thân vì cái truyền thống này đâu!
– Mọi việc của chúng ta sẽ tốt! Chúng ta sẽ cưới nhau! – tôi
an ủi Anh.
Tất nhiên chúng tôi không phô trương quan hệ của mình để người
ta không xử lý Anh, hoặc tệ hại hơn – bắt nàng về nước. Thông thường các mối
tình Xô-Việt được Sứ quán biết một cách nhanh chóng. Các đôi uyên ương bị các đồng
bào “gõ cửa” cảnh báo. Chúng tôi giữ kín chuyện được gần một năm. Bằng chứng là
không thấy có ai theo dõi “các trẻ” Việt Nam, ít nhất là không thường xuyên có
chuyện đó. Về sau Anh có thai và không hiểu sao giấu tôi. Nàng đã sơ xuất, chắc
vậy, dẫn đến việc sẩy thai. Tôi đi cùng nàng đến bệnh viện và vô cùng hoảng sợ
rằng mọi chuyện sẽ vỡ lở và người ta sẽ bắt Anh đi. Tôi còn lo sợ hơn cho sức
khỏe của nàng. Mặc họ đưa nàng đi, miễn là mọi chuyện đối với nàng được tốt đẹp.
Lần ấy mọi chuyện trót lọt.
***
Sau khi ra viện người ta chuyển Anh về Pushkino, đến an dưỡng
đường đặt trong một nhà thờ. Ở đấy nàng có một địa vị đặc biệt, tất nhiên rồi,
người ta xếp nàng ăn tại phòng ăn dành cho những nhân vật danh giá. Các cô phục
vụ nâng cao khay của nàng khi đi qua phòng lớn, còn những cư dân đang nghỉ dưỡng
cố liếc mắt để xem người ta chăm sóc công chúa Việt Nam thế nào. Anh đau khổ với
các quy cách xô-viết này, nhưng buộc phải sống hòa thuận với chúng.
Ở Pushkino Anh cảm thấy buồn chán, nàng bắt đầu đề nghị tôi
đến thăm. Tôi từ chối mãi, bảo rằng sợ họ bắt được, nhưng rồi cũng đầu hàng và
khuất phục. Tôi đến thăm nàng, mang theo con chó fox, và thu xếp để ở bên cạnh
an dưỡng đường. Trong một lần hẹn hò trong rừng chúng tôi đã chạm mặt một nhân
viên an ninh. Anh ta ngồi trong bụi cây, và bị con chó của tôi phát hiện.
– Anh theo dõi tất cả hay chỉ chúng tôi?
– Theo dõi tất cả, – anh ta an ủi. – Chỗ này là Gestapo đấy.
Thế là mọi chuyện bại lộ, hoàn toàn ngẫu nhiên. Các cơ quan
tìm hiểu xem tôi là ai, và báo cáo với Lê Duẩn rằng con gái ông đang yêu một
nhà vật lý xô-viết. Một cuộc họp gia đình được triệu tập để phán xét hành tung
của Anh. Nhưng những người ruột thịt e ngại nàng, vì nàng tỏ ra rất dũng cảm và
độc lập. Thậm chí phê bình cả cha. Theo tôi thì Anh là người cộng sản lớn, lớn
hơn chính Lê Duẩn.
Ban đầu họ quyết định hạn chế việc xử lý trong phạm vi hẹp –
các bạn bè của gia đình đang ở Moskva. Họ mời Anh đến Nhà hát Lớn xem vở ba-lê
“Anna Karenina”. Điều đó không phải ngẫu nhiên. Họ muốn nhắc nhở Anh nghĩa vụ đối
với gia đình, lấy nữ nhân vật của Tolstoi làm “đại sứ thiện nguyện”: “Thấy cuộc
đời người đàn bà phụ bạc chồng mình kết thúc thế nào chứ?”. Anh cố nén cười.
Lê Duẩn không thể sử dụng bạo lực và chuyển cô con gái yêu
đi nơi khác. Cuối cùng nàng vẫn giữ cuộc hôn nhân và cần phải sống cùng chồng ở
Moskva. Mọi chuyện yên ắng dần sau một thời gian, nhưng không được phép mềm yếu,
cần phải đăng ký cuộc hôn nhân của chúng tôi càng nhanh càng tốt.
Vân không muốn ly hôn. Có thể câu chuyện không chỉ phụ thuộc
vào tình cảm của anh ấy, mà còn vì quyền lợi của người cha, mà sự nghiệp của
ông ta sau đám cưới của con trai lên như diều gặp gió. Tôi đề nghi Anh thể hiện
sự thông minh và tỏ ra ngoại giao, cố gắng thương lượng với chồng, nhưng nàng
không muốn làm chuyện khôn khéo. Kết quả là quan hệ của nàng với Vân trở nên
căng thẳng. Nhưng khi Anh lại mang thai, thì mọi chuyện đã đến hạn. Nàng buộc
phải hành động để khỏi bị rơi vào tình cảnh nhập nhằng: nếu khi sinh đứa con của
chúng tôi nàng vẫn còn là vợ Vân, phía Việt Nam có thể áp đặt quyền của họ đối
với cháu.
Nàng hứa với Vân là ở Việt Nam sẽ không ai biết về việc họ
ly hôn: “Em sẽ giữ bí mật chuyện này, và chúng ta vẫn sẽ là bạn. Chính anh đã
nói rằng anh yêu em. Không lẽ anh muốn em sẽ phải căm thù anh?”. Chàng trai đầu
hàng. Anh ấy vẫn yêu Anh như trước. Họ làm thủ tục ly hôn tại Văn phòng ZAGS1
cho người nước ngoài ở Moskva, nhưng như một vụ ly hôn của những người Việt Nam
bình thường và không thông báo gì cho Lê Duẩn. Cũng không ai nghĩ đến việc
thông báo cho Sứ quán Việt Nam. Vân chịu đựng vụ chia ly rất nặng nề, thậm chí
phải vào viện tâm thần.
Phần 2
Chúng tôi giấu việc Anh mang thai để không ai ngăn cản nàng
sinh nở và đăng ký cho đứa bé tại Liên Xô. Trường đại học thu xếp cử nàng đi
công tác vài tháng đến một trường đại học ở Kiev và giúp đỡ gọi cho chị Muội “từ
Kiev” (Anh giữ liên lạc với gia đình thông qua chị), và gửi thư từ cho gia đình
với các dấu bưu điện ở Kiev, để đánh lạc hướng mọi người. Suốt thời gian mang
thai Anh sống với tôi ở đatra, và lánh mặt khi có ai đó ghé thăm.
Trong thời kỳ trì trệ2 các cuộc hôn nhân của công dân Moskva
và vùng Moskva với các công dân nước ngoài chỉ được tiến hành ở hai Văn phòng
ZAGS – một ở Moskva, một ở Zagorsk – có lẽ để thuân tiện cho cho việc kiểm soát
của KGB. Chúng tôi không có việc gì phải làm với hai cơ quan này. Theo luật
pháp hồi ấy khi ở một điểm dân cư nào đó không có Văn phòng ZAGS thì có thể làm
đăng ký hôn nhân tại Xô viết đại biểu địa phương. Tôi quyết định lợi dụng việc
này và đăng ký kết hôn ở Troitsk. Ở thị trấn Viện hàn lâm này tôi có nhiều bạn
bè trong tất cả các viện. Tất nhiên nếu họ biết được ai là cô dâu thì chưa chắc
đã dám giúp cho đám cưới của chúng tôi. Đành phải láu cá, đánh lừa, thậm chí
làm giả cả giấy phép đồng ý cho kết hôn của Sứ quán Việt Nam. Điều quan trọng
nhất là tôi phải có giấy chứng nhận cư trú tin cậy ở Troitsk. Cho dù theo luật
về hôn nhân thì điều này không bắt buộc.
Vào những ngày này tôi xây dựng tại đatra một cái gara, rất
hoành tráng, như phần nối dài của ngôi nhà. Một trong các bức tường của nó có
hình bán nguyệt.
Các cửa sổ phải làm khá hẹp và kéo dài, trông như các lỗ
châu mai, tôi còn nẹp thêm các thanh thép. Cửa vào căn phòng này bọc thép.
Thành thử trông cứ như một pháo đài. Và nó về sau đã hoàn thành cái chức năng
này của mình.
Theo luật Liên Xô, muốn xây gara thì phải là công dân địa
phương. Tôi đến gặp trưởng công an Troitsk.
– Tôi muốn đăng ký (hộ khẩu) ở đatra để xây cái gara, có được
không?
– Hoàn toàn được, anh đến chỗ mình ở trong Moskva xin chuyển
đăng ký về đây, rồi nạp cho phòng hộ chiếu của chúng tôi.
Tôi làm giấy chuyển đăng ký, nhưng phụ trách phòng hộ chiếu
yêu cầu phải có giấy phép của chủ tịch Ủy ban hành chính của Troitsk, một người
mà tôi có quan hệ rất tốt. Bà này đang sửa soạn đi nghỉ, do vậy bỏ qua nhiều
chi tiết trong đơn của tôi. Tôi bèn lập tức đề nghị được phép đăng ký kết hôn
ngay sau khi đăng ký (hộ khẩu). “Chúng tôi không thể đợi được. Cô dâu có bầu rồi,
tôi có giấy xác nhận khám thai đây”. Bà Chủ tịch bèn ghi: “Cho phép đăng ký hôn
nhân ngay sau khi Ủy ban có quyết định đăng ký hộ khẩu”. Và lên đường đi nghỉ.
Với các giấy tờ đó tôi đến gặp vị đại biểu phụ trách đăng ký
kết hôn, là “người của mình”, thú thật rằng sẽ cưới một cô gái ngoại quốc,
nhưng buộc phải giấu chuyện này, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Viện NC mật đang
làm. Anh này hứa sẽ thu xếp, giữ bí mật và nói bà thư ký ủy ban, một phụ nữ tốt
bụng đẫy đà, xử lý cho. Tôi mừng rỡ, nhưng đã xảy ra một chuyện không lường trước.
Trước hôm đăng ký vài ngày, họ chuyển bà thư ký đi, đưa về thay là một cô bé
làm ở Quận đoàn komsomolsk Podolsk, một nhân vật cực kỳ tích cực. Tôi hoảng sợ
rằng cô ta sẽ làm hỏng cuộc hôn nhân của mình.
Tôi cầu cứu bạn bè: cần vô hiệu hóa một cô gái, làm quen,
quyến rũ, và đưa cô ta đi một ngày, để cô ấy phải bàn giao việc lại cho người
phó. Tại sao phải làm vậy, tất nhiên tôi không nói. Một nhà khoa học trẻ – đẹp
trai và dại gái, nhận lời giúp. Hôm sau chàng gọi điện đến: “Thứ bảy cô ấy sẽ vắng
mặt. Đã xin nghỉ. Chỉ có điều phải kiếm cho chúng tôi vé xem buổi hòa nhạc nào
thật hấp dẫn”. Chúng tôi kiếm cho họ vé buổi biểu diễn jazz Đức.
Người phó không gây thất vọng, làm đám cưới cho chúng tôi
đúng như đã hứa, “không một tiếng ồn, không một hạt bụi”. Nhưng tôi, cho đến
giây phút cuối cùng, vẫn sợ nhỡ có điều gì không hay xảy ra. Bulat Okudjava3 đề
nghị: “Nếu có gì cản trở, gọi cho mình. Mình sẽ huy động các phóng viên ngoại
quốc đến, và gây ầm ĩ đến mức họ không tưởng tượng ra được đâu”. Tôi biết
Okudjava từ những năm thơ ấu, các bà mẹ của chúng tôi như hai chị em. Tôi đã sống
hồi nhỏ tại gia đình Bulat, cả nửa năm tại căn hộ của anh trên Arbat. Vì sao
thì không nhớ rõ.
Đó là năm 1937, một thời kỳ u ám. Nhiều người phải thay đổi
chỗ ở, ẩn náu để tránh bị bắt bớ. Người ta vừa bắt đi cha của Bulat – ông
Saliko. Mẹ tôi li dị với cha và lấy Boris Phedorovich Porsnev, một nhà sử học
và triết học xuất chúng. Cha dượng đóng một vai trò rất lớn trong đời tôi. Tôi
rất yêu quý ông. Có một thời gian tôi được mẹ của Bulat – Askhen Stepanova và
bà tôi, Maria Bartanova, nuôi dưỡng. Askhen sau này luôn giúp đỡ chúng tôi, bà
cũng dự đám cưới của tôi với Anh.
Tiệc mừng được tổ chức ở đatra. Chỉ mời những bạn bè thân nhất
và người nhà. Mẹ tôi tặng cô dâu chiếc vòng đính kim cương của mình. Một chiếc
vòng rất tinh xảo, “trí thức”, nhưng Anh ngại mang nó. Nàng là một cô gái khiêm
tốn. Còn một món quà nữa của mẹ – một chuỗi hạt trai lớn có hình thù không đều
đặn – mà Anh thường đeo dấu dưới áo.
Hôn thú được hoàn thành nhanh chóng đến ngạc nhiên, nhưng giấy
đăng ký thì là cả một câu chuyện dài. Đầu tiên bà phụ trách hộ chiếu ngần ngại.
Bà này thông báo rằng không có quyền cấp đăng ký, đó là quyết định của chủ tịch
ủy ban, và chuyển hồ sơ về Moskva, đến Ban Nội vụ vùng. Ở đó họ dồn tôi chạy
vòng quanh. Tôi phải đợi rất lâu tại cửa của các văn phòng đủ loại, nhưng tất cả
đều vô ích. Cô em họ của Okudjava đã giúp tôi. Người phụ nữ kỳ diệu này, mà tôi
chưa hề gặp, học cùng với phó chủ tịch Ban Nội vụ vùng Moskva. Ông ta cuối cùng
ký giấy phép cho tôi đăng ký ở ngoại ô Moskva.
Trong thời xô-viết mọi việc được làm theo các mối quen biết.
Tôi và Anh được đưa vào một nhà hộ sinh mới mở ở Moskva theo sự giới thiệu của
những người quen của tôi, chẳng cần giấy tờ gì hết. Bác sĩ đỡ đẻ, là một nhà phẫu
thuật nổi tiếng, không biết nàng là ai. Tôi nói rằng chúng tôi là tình nhân và
muốn đánh lừa người chồng ghen tuông, Anh đã phản bội anh ta trong lúc anh này
đi công tác dài ngày. Bảy tháng trước anh chồng nghỉ phép về Moskva, sau đó lại
ra đi. Vì vậy chúng tôi cần một giấy chứng sinh rằng em bé được sinh ra mới bảy
tháng tuổi.
Trên thực tế tờ giấy này là một bảo chứng để tránh những khiếu
nại có thể từ phía Việt Nam. Anh làm thủ tục ly hôn sau khi có thai được hai
tháng, và nếu muốn có thể công bố Vân là cha đứa bé. Hồi đó còn chưa biết đến
các xét nghiệm ADN. Bác sĩ sản làm các thứ giấy tờ một cách vô tư. Ông ta bị
Anh quyến rũ. Và tôi rất biết ơn ông ấy, có lẽ vậy.
Anh sinh con gái ngày 31 tháng Mười năm 1977, chúng tôi đặt
tên cho bé là Elena để ghi nhớ Liên – bạn gái thân thiết của Anh, là con gái vị
bộ trưởng tư pháp, người đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nói riêng trong việc
quyết định đám cưới “chui”. Chúng tôi làm giấy khai sinh ngay cho cháu ở
Troitsk, và chỉ sau đó mới xem là hoàn thành “chương trình minimum”4.
Trước cuộc sinh nở ít lâu Lê Duẩn đến Moskva. Ông không thể
gặp Anh ngay. Điều này làm ông giận dữ. Con gái ở đâu? Thường thì các nhân viên
Vụ Quốc tế BCH Trung ương (TƯ) ĐCSLX đưa Anh đến vào ngày cha cô đến nơi. Nhưng
lần này họ không thể tìm thấy cô – không ở Kiev, nơi cô đến công tác chính thức,
không ở Moskva. Người quản lý giải thích là cô ấy ở với Maslov đâu đó. Một tuần
sau, khi Anh và con gái ra khỏi nhà hộ sinh, nàng ngay lập tức tự đi gặp Lê Duẩn
để kể hết mọi chuyện. Tôi đã cố ngăn cản, nhưng nàng không nghe.
Anh gặp cha tại nhà khách của chính phủ trên Đồi Lenin. Lê
Duẩn bắt đầu thuyết phục con gái trở về nhà để làm thủ tục ly dị với Vân, điều
mà nàng đã yêu cầu trước kia. Nhưng nàng nói đã chia tay anh từ lâu và đã đi lấy
chồng. Lê Duẩn đỏ mặt lên vì giận dữ và bắt đầu la hét, rằng cái dòng máu Trung
Hoa tệ hại mà mẹ nàng truyền cho có lỗi trong mọi chuyện. Anh vô cùng phẫn nộ về
chuyện này, nàng không chịu đựng được sự phân biệt chủng tộc. Nhưng nàng không
ngăn cha lại, chỉ quay ra và bỏ đi.
Khi đã ở ngoài phố nàng đi đến bến xe công cộng, phía sau một
chiếc “Vonga” đen chạy theo, cách một khoảng không xa. Anh bước gấp. Lái xe
ngay lập tức nhấn ga. Nàng bỏ chạy – và “Vonga” tăng tốc. Không biết câu chuyện
sẽ ra sao nếu Anh không kịp nhảy lên chiếc trolleybus vừa đi tới. Nàng về đến
nhà nước mắt đầm đìa. Nàng kể đã hoảng sợ ra sao khi thấy chiếc xe bắt đầu đuổi
theo mình:
– Em nghĩ họ sẽ bắt mình bây giờ!
– Em đã nói là cha em không làm việc này mà.
– Nhưng hôm nay em hiểu ra rằng ông đặt quyền lợi chung cao
hơn quyền lợi riêng. Nghĩa là số phận em đã định.
Tôi an ủi nàng, còn nàng bật khóc và khẳng định: “Em sẽ chết!
Sẽ chết!”
Hôm sau Anh gọi điện cho chị Muội. Chị ấy kể rằng cha rất
đau khổ vì chuyện này, nên đã nổi đóa. Ông suốt đêm không ngủ được và muốn làm
lành. Anh trả lời: “Tốt nhất hãy chúc mừng chúng em. Chúng em vừa sinh con
gái”. Chị không tin, cho rằng Anh bịa ra chuyện này để cha thừa nhận cuộc hôn
nhân của nàng. Hai chị em thỏa thuận sẽ gặp nhau tại nhà tôi và cùng đến gặp
cha. Khi nhìn thấy Lena, Muội bật khóc và bảo Anh ở nhà. Tự chị ấy sẽ đi và kể
mọi chuyện. Người cha đã bị chấn động khi biết tin về đứa cháu.
Lê Duẩn trong một thời gian dài không thể yên được với việc
con gái ông đã không nghe lời, vi phạm luật lệ và lấy chồng nước ngoài. Ông gọi
cho Suslov5, là người ông quen biết gần gũi, đề nghị giải thích giùm xem cái gì
đã gắn bó Anh với tôi – sự say mê giây lát hay tình yêu thực sự. KGB sau đó đã
xếp đặt một “chuyên gia tình yêu” theo dõi chúng tôi. Anh này bí mật đi vòng
quanh đatra nơi chúng tôi đang sống, quan sát, nghe ngóng và buộc phải đưa ra kết
luận: đó là tình yêu.
Người cha không tha thứ cho con gái. Người ta kể cho tôi rằng
ở nhà Lê Duẩn đã cấm nói đến Anh, ngay cả đến tên cũng không được nhắc đến.
Nhưng các món quà thời trẻ con của nàng vẫn nằm trên bàn viết của ông. Khi một
món đồ nào bị mất, Lê Duẩn liền gây sự. Nghĩa là ông vẫn chưa hết yêu con gái …
Anh thay đổi rất nhiều sau khi sinh Lena. Trước đấy nàng là
một người dũng cảm, độc lập, còn bây giờ lúc nào cũng run rẩy vì sợ hãi. Lúc
nào cũng chờ đợi có người tấn công, bắt cóc, sợ những chiếc xe màu đen và những
người đồng bào của mình. Nàng nói tốt nhất không gặp họ, họ sẽ lôi đến cuộc họp
và kiểm điểm. Những người ruột thịt dè bỉu nàng, gọi nàng là đồ phản bội. Họ
thường xuyên gọi điện và gửi đến những bức thư đầy giận dữ. Anh bị đè bẹp, cho
rằng nàng sẽ bị trừng phạt vì tội lỗi đáng sợ mình gây ra.
Trước đây Anh không thích ngồi lắm trong căn phòng có các lỗ
châu mai, còn bây giờ nàng suốt ngày ngồi lì trong đó với Lena, mỗi khi tôi có
việc phải trở về Moskva. Nàng cầm theo mình khẩu súng săn của tôi. Anh nói căn
phòng này là nơi an toàn nhất ở đatra. Nó không bị bắn từ hướng ngoài phố,
nhưng nổ súng từ bên trong rất thuận tiện. Xem ra nàng đang nhớ lại tuổi trẻ du
kích của mình.
Một lần nàng làm tôi sợ gần chết. Nàng đi trốn, cùng với
Lena. Tôi trở về đatra, ở đó không thấy một ai. Tôi chút nữa thì lên cơn đau
tim, nghĩ họ đã bắt hai mẹ con đi rồi. Nàng đi ra và phá lên cười.
Không biết từ đâu có cuộc nói chuyện với một anh lính trong
đội xây dựng. Anh ta muốn bán cho tôi một khẩu súng lục dùng bắn các chốt vào
bê-tông. Tôi hỏi, với khoảng cách nào. Anh lính tỏ ra quan tâm: “Ông muốn bắn từ
xa à? Tôi có thể bán súng tự động, cả đạn nữa”. Tất nhiên tôi từ chối. Khi tôi
vừa cười vừa kể lại cho Anh nghe, nàng bất ngờ nhận xét:
– Thì sao, lý ra phải mua.
– Em điên à? Có thể vào tù đấy.
– Nhưng em sẽ yên tâm hơn. Anh không hiểu chứ, cha có thể
làm tất cả. Hôn nhân của chúng ta đã phá hủy uy tín của ông ấy trong đảng và
các đối thủ của Lê Duẩn có lợi. Nếu ông ấy phải rời chức vụ, đất nước sẽ chết.
– Ông ấy yêu em và sẽ không phá hạnh phúc của em.
– Yêu, và em cũng rất yêu cha. Nhưng lợi ích quốc gia quan
trọng hơn. Em luôn biết mình đi đâu. Khi chưa có Lena, em không sợ, còn bây giờ
em thấy sợ lắm. Một mình anh không xoay sở nổi với con.
Chẳng bao lâu cô bé bị ốm, cần phải đi viện. Trước khi vào
viện với con, Anh chuyển cho tôi bản tuyên bố chính thức: “Nếu người ta đem tôi
đi, một mình hay cùng con gái, và đưa về Sứ quán Việt Nam, xin biết rằng đó là
một hành động bạo lực, chống lại ý chí của tôi, cho dù những người thân hay sứ
quán có nói gì. Tôi muốn sống với chồng tôi là Victor Maslov ở Liên Xô và muốn
rằng ông sẽ là người nuôi dạy con gái chúng tôi và truyền dạy cho cháu văn hóa
Nga”. Tôi đã cất tờ giấy vào nơi an toàn.
Phần lớn thời gian chúng tôi sống với nhau ở đatra và gần
như không rời nhau. Tôi dạy ít hơn, cố gắng làm việc tại nhà. Hàng đêm, đôi lúc
nhìn vợ ngủ tôi nghĩ: “Trời ơi, làm sao tôi được hạnh phúc thế này? Tôi đâu có
xứng”. Tôi dường như cảm thấy thời gian dành cho chúng tôi thật ít …
Lúc đầu tôi sợ rằng Anh sẽ buồn nhớ gia đình và quê hương. Một
lần bạn tôi, viện sỹ hàn lâm Mishenko hỏi nàng về điều đó. “Tôi buồn chỉ khi
nhà có khách” – Anh trả lời với sự thẳng thắn vốn có của nàng. Nàng không thích
hội hè ầm ĩ, các cuộc rượu phè phỡn. Tôi nhận thấy Anh khó chịu với sự vui sướng
của những đám say rượu, cho dù nàng không thể hiện sự không hài lòng của mình,
và dần dần bỏ rượu. Còn nàng nhìn chung không uống rượu.
Sống với Anh tôi đã thay đổi, trẻ ra có lẽ đến mười lăm tuổi.
Chưa bao giờ tôi làm việc hiệu quả đến như vậy. Chúng tôi hầu như không đi đâu
(nhân viên Vụ Quốc tế của BCH TƯ ĐCS LX không khuyên chúng tôi xuất hiện ở những
chỗ công cộng), nhưng chúng tôi không cảm thấy mình bị xa cách. Các bạn và chị
gái vẫn đến thăm Anh. Nàng cũng vào Moskva, đến trường đại học, kết thúc NCS một
cách khôn khéo. Anh có năng lực làm việc hơn tôi nhiều, và có lẽ sẽ làm khoa học
nếu mọi việc đã không diễn ra khác đi. Nàng đã kịp bảo vệ luận án và trở thành
PTS khoa học toán – lý.
Tôi còn nhớ có một lần đi nghe Vưsotsky6 biểu diễn tại trường
MIEM. Chúng tôi ngồi khá xa ở hàng sau, nhưng sau khi biểu diễn nghệ sỹ lập tức
đến gặp Anh. Anh ấy đã chú ý đến nàng khi đang hát, và luôn ngoái nhìn nàng.
Anh ngạc nhiên, nghĩ rằng nghệ sỹ nhầm nàng với ai đó. Còn Vưsotsky thì sôi nổi
khen ngợi, đề nghị tiếp tục gặp gỡ với nàng, nói chung cư xử cứ như không có
tôi ngồi cạnh. Tôi cố gắng kéo anh ngồi xuống. Khi anh hỏi Anh có hiểu hết anh
hát gì không, tôi đã trả lời thay:
– Này, có chồng cô ấy đây kia mà. Tôi có thể giải thích. Nói
chung chúng ta gần như là hàng xóm với nhau ở đatra mà. Anh ghé chơi nhé, chúng
tôi rất vui được đón.
– Tôi ở ngoài đó không thường xuyên – Vưsotsky chợt buồn – đấy
là Maria thích đatra, tôi thì không thích lắm. Với lại không có thì giờ.
Cuộc gặp gỡ của chúng tôi với Vưsotsky xảy ra trước khi anh ấy
mất không lâu. Anh ấy trông mệt mỏi và không được khỏe. Nhưng cố tỏ ra trẻ
trung trước người đẹp Việt Nam. Nàng không hiểu lý do sự chú ý của anh. Khi rời
buổi biểu diễn, nàng hỏi:
– Anh ấy muốn gì thế?
– Anh ấy thích em – tôi trả lời. – Nhìn thấy người đẹp và xù
lông xù cánh!
Tôi tự hào vì Vưsotski để ý đến Anh. Tôi thấy thật dễ chịu
khi thấy những ánh nhìn thán phục hướng về phía nàng. Nàng không thích lôi kéo
sự chú ý, nhưng có thể làm việc đó một cách rất hiệu quả. Nàng biết ăn mặc, tiếp
khách. Đôi lúc tôi cảm thấy tiếc rằng đã không thể cho nàng những điều nàng xứng
đáng được hưởng. Trước khi đến Liên Xô Anh đã sống một cuộc sống hoàn toàn
khác, nàng thường đi cùng cha ra nước ngoài, ở đó họ được đón tiếp ở cấp cao nhất.
Và ngay ở Việt Nam, chỗ Lê Duẩn cũng có nơi ở rộng lớn với
bao nhiêu người phục vụ. Nhưng Anh không than phiền và, theo tôi, không đau khổ
vì thiếu đi những tiện nghi quen thuộc, nàng tự thu dọn, tự nấu ăn. Tôi vẫn
dùng một cái máy giặt ZVM do nhà máy mang tên Vladimir Ilich sản xuất. Nó ồn khủng
khiếp và thường xuyên chảy nước, có đến cả chục lần chúng tôi làm ướt nhà hàng
xóm tại căn hộ Moskva. Khi có đứa con gái thứ hai Anh phải xoay xở vất vả hơn,
chúng tôi đã thuê một người giúp việc nhà và bảo mẫu.
Ba mươi tuổi, mẹ của hai đứa trẻ, Anh trông như gái mười
tám. Một lần tôi chịu đựng một cơn ghen vô cớ. Chúng tôi đứng xếp hàng trong cửa
hiệu. Trước mặt chúng tôi là một chàng trai trẻ khá cao. Một trang nam tử. Liếc
nhìn anh ta, tôi cảm thấy nhói trong tim: Anh bây giờ sẽ nhìn anh ta, so sánh với
tôi, và rút ra kết luận … Nhưng nàng không mảy may để ý đến chàng đẹp trai. Lúc
ra ngoài phố, tôi hỏi:
– Em có thấy anh chàng đẹp trai đứng trước chúng mình không?
Đúng là một Alain Delon.
– Thế ư? – Anh ngạc nhiên. – Em không để ý.
Muội nói với nàng:
– Sao em lại lấy Maslov? Ông ấy già rồi! Xem kìa, xung quanh
bao nhiêu là đàn ông trẻ trung thú vị!
– Với em chẳng có ai khác tồn tại cả. – Anh trả lời.
Tatiana, con gái thứ hai của chúng tôi, sinh vào năm 1979.
Sau lần này quan hệ của Anh với cha mẹ tốt lên. Có vẻ họ đã hiểu rằng mọi việc
đối với con gái họ rất nghiêm túc, và ngừng các cuộc tấn công. Thậm chí họ còn
xin Anh tha thứ, tất cả, trừ người cha. Mẹ nàng, bà Bảy Vân, đến Moskva và vẫn
đến thăm chúng tôi – cả ở đatra, cả ở căn hộ Moskva trên phố Dmitri Ulianov.
Nhờ mối tình của chúng tôi đã xảy ra những thay đổi quan trọng
không chỉ trong cuộc sống của gia đình Lê Duẩn, mà còn trong cả nước. Ở Việt
Nam đã thông qua luật cho phép kết hôn với người nước ngoài. Một bạn gái, người
đã yêu một chàng trai Đông Đức, ngay lập tức gọi điện cho Anh: “Mày thật đúng
là anh hùng! Hàng nghìn người sẽ cầu nguyện cho mày! Lạy trời cho mày được hạnh
phúc!”
***
Sau khi hòa giải với gia đình Anh quyết định giới thiệu với
cha cháu gái lớn. Khi Lê Duẩn đến Moskva lần sau đó, nàng đem theo Lena đến gặp
ông. Ông ngay lập tức yêu mến cháu. Ông đề nghị để Anh và cháu ở lại cùng ông
cho đến khi ông về nước. Lúc đầu cháu bé còn lạ, nhưng dần dần quyến luyến với
ông ngoại. Ông chủ ý dấu tất cả chuối trong nhà để tự mình đãi Lena – mong chiếm
được cảm tình của đứa cháu.
Lê Duẩn luôn yêu cầu đưa Lena đến gặp ông mỗi lần đến
Moskva. Còn gặp tôi thì dứt khoát không muốn. Còn nhớ tôi đưa Anh và con gái đến
thăm mẹ vợ ở cái đatra cũ của Khrusov ở Rublebka và phải đợi trong xe, trong
khi các cháu đang ở bên ông. Lê Duẩn đưa Lena và Anh đi xem xiếc rồi đưa họ đi
theo dự lễ khai mạc Olympic Moskva. Con bé lên cơn đỏng đảnh đúng lúc long trọng
nhất, kêu to: “Mẹ ơi, con muốn đi đái!”
Lần khác, trong lúc ăn trưa ngồi cạnh Lê Duẩn, đúng lúc đang
nói chuyện về bắt đầu chiến tranh chống chế độ Khmer đỏ ở Campuchia, Lena bỗng
nhiên hỏi: “Ông ơi, thế ông không làm gãy răng mình chứ?”
Không biết có sự liên tưởng nào xuất hiện trong đầu con bé,
để đúng lúc nói chuyện gay cấn nhất lại hỏi như vậy? Ở nhà chúng tôi cũng trao
đổi về cuộc chiến tranh với chế độ Polpot – Ieng Sari. Có thể Lena nhớ lại câu
mà tôi đã nói khi nào đó? Anh có ý nghĩ khá tốt về Ieng Sary, nhân vật thứ hai
của chế độ ở Campuchia. Có thể trong cuộc nói chuyện ở buổi tiếp khách Việt Nam
đó đã vang lên cái tên này, và gợi lại sự liên tưởng nơi con bé? Người phiên dịch
hiểu câu hỏi theo nghĩa bóng, lờ đi, nhưng cố gắng truyền đạt tối đa ý nghĩa của
câu hỏi. Lê Duẩn không hề bối rối. Ông cắn chặt hàm răng chắc khỏe của mình và
nhe ra với Lena. Tình huống được giải tỏa.
Anh cũng rất trực tính và tiết lộ các “bí mật” xô-viết cho
cha một cách đơn giản. Hơn nữa, ông ấy cũng biết cách để hỏi. Một hôm người cha
nói rằng theo lời Brejnev đất nước vừa thu hoạch một vụ bông kỷ lục. “Vậy mà vải
trải giường nhà con thủng hết rồi”, Anh nhận xét. Ngay ngày hôm sau cán bộ phân
ban Việt Nam trong Ban quốc tế của BCH TƯ ĐCSLX dẫn Anh đến gian hàng số 200 nổi
tiếng của GUM, nơi chỉ bán cho các khách hàng chọn lọc. Thế là chúng tôi có đồ
trải giường mới.
Anh không muốn lợi dụng sự ưu đãi, nhưng dù sao vẫn mua đồ ở
gian hàng cấm này của GUM, và tôi thường nhận được các đơn hàng mà nàng đặt. Nàng
không nhận của cha dù một xu nhỏ, ngay cả khi học ở MGU. Chính quyền chúng ta đề
nghị cấp cho nàng một căn hộ rộng rãi ngay trung tâm Moskva, nhưng nàng từ chối.
Chỉ nhận một căn hộ ba phòng bình thường trong một tòa nhà lắp ghép ở Beliaevo.
Để phòng khi nhỡ có việc chúng tôi đột ngột phải chia tay, thì vẫn có chỗ ở và
làm việc.
Nhưng chúng tôi sống hòa thuận cùng nhau. Trong suốt thời
gian chung sống chỉ cãi nhau vài lần, đấy là Anh cho rằng thế. Lần đầu tiên là
khi Anh giận dữ vì tôi chở trên xe hai cô gái, cho dù trong xóm chúng tôi ở việc
cho đi nhờ vẫn hay xảy ra. Nhưng Anh lại tức giận.
Lần thứ hai thì xảy ra một chuyện nói chung là ngớ ngẩn. Buổi
chiều tôi nghe “đài địch”. Anh ngồi cùng tôi, nhưng nàng không hiểu tiếng Anh,
do vậy nhanh chóng đứng dậy và đi vào phòng trẻ con. Tôi nghĩ lũ trẻ đã đi ngủ,
và khép cửa thật chặt để khỏi đánh thức chúng. Sau đó tôi cũng thiếp đi. Anh ra
khỏi phòng trẻ, kéo cửa, nhưng không mở được. Nàng cho rằng tôi không muốn gặp
nàng, lấy làm khó chịu và sáng hôm sau bỏ đi đến nhà chị Muội. Đến chiều Anh trở
về, và chúng tôi làm lành. Nàng không thể sống trong tình trạng xung đột với
tôi.
Mẹ nàng, bà Bảy Vân, cố gắng làm cho con gái chống lại tôi,
có lần nói ra sự không hài lòng với việc chúng tôi sống tằn tiện. Anh giải
thích cho mẹ: “Bao nhiêu tiền anh ấy gần như dành cho đatra. Luôn cứ phải mua
hay sửa cái gì đó. Con không thể từ chối anh ấy trong chuyện này. Những người
đàn ông khác họ uống rượu hết tiền, còn anh ấy thì xây dựng”.
Anh dành lấy việc chăm sóc cho mẹ tôi, khi bà bị đột quỵ, và
nàng rất biết cách chăm sóc. Có lẽ nàng đã từng làm y tá trong thời gian chiến
tranh. Mùa thu năm 1980 Anh lại mang thai, tôi vốn mong có một gia đình lớn.
Vào tháng năm năm 1981 mẹ tôi khá hơn, người ta cho bà ra viện. Chúng tôi chuyển
ra đatra. Tôi thuê một cô y tá, cô ấy ngủ bên cạnh người ốm và giúp bà đi lại
và nói năng. Trẻ con thì có bảo mẫu, được đưa từ Việt Nam sang theo yêu cầu của
Anh, để lũ trẻ có thể nói chuyện với chị bằng tiếng mẹ đẻ. Lê Duẩn chuyển cho
nàng một món quà – một con đồi mồi. Anh rất hoảng hốt khi nhìn thấy món quà cha
tặng:
– Đồi mồi này người ta tặng cả đôi. Đây là biểu tượng của
tình yêu và cuộc sống gia đình hạnh phúc. Một con đồi mồi – đây là điềm xấu.
Làm sao mà cha lại không nghĩ đến điều ấy.
– Ông ấy không cần nghĩ đến những thứ ngu ngốc ấy. Cha em là
người cộng sản.
– Vâng nhưng ông tôn trọng truyền thống và biết rằng đây là
dấu hiệu của cái chết. Đã xảy ra chuyện gì rồi …
Kết quả siêu âm cho biết lần này chúng tôi sẽ có con trai.
Anh cảm thấy người không khỏe, tôi đặt trước chỗ cho nàng ở nhà hộ sinh
“Kremlin” của Cục 4 trên phố Vesnina. Anh đã sinh Tania ở đó và nói chung thấy
hài lòng chỗ này. Hồi ấy Anh có phòng bệnh riêng, có TV và điện thoại, nàng có
thể bình tĩnh viết báo khoa học. Bác sĩ hồi ấy đã sửng sốt: “Một phụ nữ tuyệt
làm sao! Nằm nhà hộ sinh còn làm khoa học!”
Nhưng nàng không muốn nằm tại bệnh viện này, sợ hãi điều gì
đó. Một lần nàng nói sẽ chết khi sinh nở:
– Ở Việt Nam sắp có bầu cử. Để bầu cha em, họ sẽ làm tất cả.
– “Họ” là ai?
– Là những người luôn can thiệp vào tình yêu của chúng ta.
Tôi không tin vào linh cảm, cho rằng đó là những lo lắng của
các phụ nữ mang thai.
Đêm mùng sáu sang ngày mùng bảy tháng sáu Anh bắt đầu đau. Để
an tâm tôi gọi liền hai xe cấp cứu, từ Troitsk và từ Moskva – phòng khi bỗng
nhiên có việc gì trục trặc. Xe từ Troitsk lao đến trước, nhưng nó chỉ chở được
Anh đến Podolsk. Tôi đề nghị họ chở nàng vào Moskva, đến nhà hộ sinh số 25, gần
nhà chúng tôi trên phố Dmitri Ulianov. Khi đến nơi mới rõ ra một nửa tòa nhà
đang phải sửa chữa.
Người trực nhận giấy tờ của Anh, nhìn thấy nàng đăng ký ở Cục
4, liền gọi ngay xe cấp cứu từ đó. Vậy là người ta vẫn chở Anh đến phố Vesnina.
Ở đấy, các bác sĩ lập tức khám và nói, tất cả đều ổn, quá trình sinh nở bình
thường. Tôi chuẩn bị ngồi chờ ở phòng tiếp nhận thì sực nhớ mẹ tôi hầu như đang
ở ngoài đatra có một mình. Cô y tá chúng tôi đã cho nghỉ hè, còn chị bảo mẫu
người Việt không nói được tiếng Nga. Tôi liền lao về đó. Tại đatra mọi việc đều
bình thường, nhưng mẹ nói rằng xe cấp cứu từ Moskva không tới. Thật lạ lùng.
Vào 7 giờ sáng Anh sinh bé trai. Người ta gọi điện cho tôi từ
nhà hộ sinh thông báo điều đó, tôi hỏi tình trạng của người mẹ ra sao, đầu dây
bên kia im lặng. Sau một khoảng im lặng dài, họ đề nghị tôi tới và nói chuyện với
bác sĩ. Ở Moskva tôi được biết rằng Anh bị chảy máu rất nhiều, chưa cầm được.
“Chúng tôi làm tất cả những gì có thể – Bác sĩ nói – Sắp tới họ sẽ chuyển máu tới.
Ông tốt nhất nên quay về nhà. Đợi ở đây là vô nghĩa”.
Tôi chạy đến các bác sĩ quen để hỏi ý kiến. Họ không vui,
nói rằng trong những trường hợp như vậy phải lập tức cắt bỏ tử cung. Nhưng các
bác sĩ Kremlin có lẽ sợ lãnh về mình trách nhiệm đó, bệnh nhân không phải nhân
vật bình thường.
Tôi quay trở về nhà hộ sinh. Lúc ấy người ta đã phẫu thuật
cho Anh. Bác sĩ phẫu thuật chính của Cục 4 được mời đến xử lý cho nàng. Khi ông
vừa ra khỏi phòng mổ, tôi lao đến:
– Cô ấy sẽ không chết?
– Cơ thể trẻ trung. Chúng ta hi vọng vào điều tốt nhất …
Vài tiếng sau đó Anh qua đời. Người ta cho phép tôi vào
phòng bệnh. Anh nằm trên giường, phủ tấm ra – trông nàng xinh đẹp làm sao, như
đang ngủ. Một cục gì chẹn lấy cuống họng tôi, tôi quỳ xuống hôn tay người tôi
yêu dấu. Tấm ra phủ di chuyển, hé lộ thân thể vợ tôi, phủ đầy các vết xanh – đỏ.
Tôi kêu lên vì sợ hãi. Mọi người chạy đến bên, đỡ lấy tôi và đưa ra hành lang …
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Anh là ở chỗ hỏa táng – mười
ngày sau đó. Quyết định hỏa táng không phải do tôi đưa ra. Nói chung không ai hỏi
ý kiến tôi muốn an táng vợ mình ra sao. Tại sao phải đợi lâu thế vẫn mãi là câu
hỏi. Có thể Lê Duẩn đã bí mật đến Moskva. Tôi không gặp ông, còn bà mẹ thì bay
sang ngay. Tro cốt của Anh được đưa về Việt Nam, bình tro được giữ ở nhà bà Bảy
Vân, trong một căn phòng riêng.
Sau cái chết của Anh các cháu được bà cụ mẹ của Bulat, bà
Askhen Stepanova yêu quý, đã rất già yếu chăm sóc. Bà cụ ở lại cùng chúng tôi
ba tuần. Còn tôi trong thời gian đầu rơi vào một trạng thái quên lãng, mù mờ
sao đó. Trí nhớ của tôi từ chối tin vào những gì vừa xẩy ra. Một lần tôi tỉnh dậy
giữa đêm trong hoảng hốt. Trái tim bóp nghẹt trong lồng ngực. Trong mơ tôi thấy
lóe lên một luồng sáng: người ta đã đầu độc Anh. Tôi chia sẻ phỏng đoán với các
bác sĩ. Họ không loại trừ khả năng ấy, nhưng cho rằng các vết xanh-đỏ trên da
có thể xuất hiện trong trường hợp chảy máu nghiêm trọng. Sau đó nhiều năm, khi
nằm điều trị tim tại một bệnh viện tim mạch tôi quan sát thấy người ta đã tiêm
geparin cho các bênh nhân để làm loãng máu, và trên người họ cũng xuất hiện những
vết đúng như thế. Đã xuất hiện thêm một phương án khả tín theo quan điểm của
tôi: việc chảy máu là do tác động cố ý, bằng cách tiêm thứ thuốc đó. Không phải
tự nhiên Anh đã linh cảm thấy tai họa. Và máu đã chảy cạn …
Trong đám tang bà mẹ đau khổ đến mất trí. Bà ấy nói rằng cha
của Anh đã giết con và muốn giúp đỡ tôi – đưa bọn trẻ về Việt Nam. “Không đời
nào!” – tôi trả lời. Tôi biếu bà chuỗi hạt đã từng giữ hơi ấm cơ thể của Anh.
Bà ấy nhận nó, để sau này sẽ trao cho vợ của cháu trai, khi nó lớn lên và cưới
vợ.
Tôi che dấu cái chết của Anh không nói cho những người thân
biết. Mẹ tôi rất đau ốm, còn các cháu gái thì quá bé. Mẹ tôi có lẽ cảm thấy điều
gì đó, bà bị đột quỵ lần hai, và lần này thì điều trị không khá lên được. Tôi
nói với Lena là Anh ở trong bệnh viện, và sau đó – rằng mẹ đã đi có việc, nhưng
con bé cũng hiểu hết. Một lần nó kéo tôi ra bên và thì thầm hỏi tôi: “Bố ơi,
người ta chôn mẹ rồi phải không?”. Lena luôn than thở về nỗi buồn vắng mẹ, nó
khóc: “Bố, hãy đi Việt Nam, mua mẹ cho con!”
Bảy Vân quyết định ở lại Moskva ít lâu. Bà ấy yêu cầu dẫn
Tania đến thăm, nói rằng sẽ đưa trả con bé và cô bảo mẫu về nhà vào hôm sau.
Nhưng đã không cho về. Hai ngày liền tôi gọi cho mẹ vợ, nhưng người ta không gọi
bà ấy nghe điện, viện cớ có công việc quốc gia quan trọng nào đó. Ban đầu tôi
không cảm thấy lo lắng đặc biệt, nhưng sau đó hiểu ra rằng bà đang cố thực hiện
ý định của mình – lấy lũ trẻ khỏi tay tôi. Tôi tìm được địa chỉ của bà với
không ít khó khăn, đem theo một đồng nghiệp biết tiếng Pháp để hỗ trợ và làm
phiên dịch, lên đường đòi lại con gái. Bảy Vân không muốn trả lại Tania, ngay cả
khi tôi nói rằng mẹ tôi sắp mất và bà cụ muốn vĩnh biệt cháu gái. Tôi buộc phải
hứa rằng bà cháu sẽ gặp lại nhau trong lúc chuẩn bị cho tang lễ.
Mẹ tôi mất ngay ngày hôm sau. Mẹ vợ chạy đến ngay: “Các cháu
sẽ ở với tôi!”. Tôi phải giải thích rằng các cháu còn đang ốm. Tania thực sự
đang bị sốt. Bảy Vân đề nghị thu xếp chữa cho cháu tại căn hộ của mình, nhưng
tôi không đồng ý.
Tôi biết rằng bà ta sẽ lại xuất hiện ở đatra vào ngày cử
hành tang lễ, lúc tôi không ở nhà, do vậy đã gửi Lena đến chỗ người quen, còn
Tania tôi khóa cùng với người cháu của tôi trong căn phòng có các lỗ châu mai,
và dặn không được mở cửa cho bất cứ ai, đặc biệt cho bà ngoại nó. Bà bảo mẫu được
dặn phải nói là cả hai cháu đang ở nhà các bạn của tôi. Ngay khi tôi vừa rời đến
chỗ hỏa táng, Bảy Vân đã xuất hiện ở đatra. Không tìm thấy lũ trẻ, bà ta ra về
trong sự tức giận khủng khiếp.
Với đứa con trai, tôi đặt tên nó là Anton, tình hình phức tạp
hơn nhiều. Ở nhà hộ sinh họ không trao cháu cho tôi. Họ thông báo rằng do tình
trạng sức khỏe của cháu bé, cháu cần ở lại bệnh viện để các bác sĩ chăm sóc.
Tôi chỉ làm được giấy chứng sinh cho cháu, và lập tức tiến hành các biện pháp.
Tại bệnh viện của BCH TƯ, nơi cháu được chuyển đến từ nhà hộ sinh, cháu đã nhập
viện với tên là Anton Maslov: các bạn của tôi đã giám sát tại lối vào bệnh viện
để cháu được đăng ký đúng như đã định. Đây là một thắng lợi, không lớn nhưng dầu
sao cũng là thắng lợi. Bây giờ đưa con trai tôi ra khỏi biên giới sẽ khó khăn
hơn nhiều.
Họ cho phép tôi vào bệnh viện, đi dạo cùng con trai, nhưng
bên cạnh luôn có người của BCH TƯ. Một thời gian tôi đã muốn lấy cắp Anton và dấu
cháu trong gia đình chị bạn người Triều Tiên, giả như đó là con của chị. Còn
tôi sẽ đưa về nhà một cháu bé có bề ngoài đông phương khác trong trường hợp Lê
Duẩn quyết định đưa cháu trai ra mà không có sự đồng ý của tôi. Nghĩ ra đủ
phương án, nhưng không thực hiện được. Và lạy Chúa – tôi sợ trò phiêu lưu này sẽ
làm tôi nguy đến tính mạng.
Cán bộ từ BCH TƯ, người đảm nhận liên lạc giữa tôi và gia
đình Anh, đề xuất một giải pháp thỏa hiệp – tôi giữ các cháu gái cho mình, còn
trao đứa cháu trai cho ông nó: “Cứ để nó sống ở Việt Nam vài năm, khi cháu lớn
lên, họ sẽ trả cháu về. Ông lúc nào cũng có thể đến thăm người thân của vợ và gặp
Anton”. Cuộc bầu cử mà Anh lo sợ đang sắp diễn ra. Xem ra nhóm thân Trung Quốc
loan tin rằng không nên tin tưởng vào Lê Duẩn. Ông ấy không thể theo đường lối
độc lập nếu cháu trai ông ấy đang bị Kremli giữ làm con tin. Trong cơn sóng gió
trước bầu cử người của ta có thể bắt đi tất cả các đứa con của tôi, chỉ để giúp
Lê Duẩn còn giữ được quyền lực. Tôi hứa sẽ suy nghĩ, cố kéo dài thời gian.
Nhưng áp lực ngày một gia tăng. Họ đe dọa tôi bằng những điều bất tiện trong
công tác. Người cán bộ nói anh ta đã biết “phương án Triều Tiên” – tức phương
án bắt cóc con trai tôi với sự giúp đỡ của chị bạn người Triều Tiên. Tình thế
trở nên nghiêm trọng. Bà ngoại Bảy Vân một lần đã nói thẳng: “Không muốn tốt –
cũng chẳng cần”.
Chống đối tiếp tục đã thành vô nghĩa, và tôi quyết định phải
có sự đảm bảo – soạn một tuyên bố chính thức về việc cho phép đưa con đi trong
hai năm. Ở sân bay tôi đã khôn khéo lấy hộ chiếu của Anton từ nhân viên an ninh
cửa khẩu, chụp ảnh tất cả các trang và đút trả lại. Bạn của tôi chụp ảnh ghi lại
cuộc ra đi của thằng bé. Vào đúng ngày hôm ấy Lê Duẩn đến Moskva. Ông đã gặp
Brejnev. Vì cuộc hội kiến này (có vẻ rất quan trọng) nên mới có sự vội vã như vậy.
Chẳng bao lâu tôi lăn ra ốm. Ban đầu là viêm phổi, sau đó
phát hiện có một khối u. Nghi ngờ đến khả năng xấu nhất, nhưng rồi mọi việc
cũng qua – khối u hóa ra lành tính. Tôi nằm viện khá lâu, Muội có đến thăm tôi.
Chị chắc có nói chuyện với bác sĩ, biết về các chẩn đoán của tôi và kể cho những
người thân biết. Những người này lập tức chạy vạy – nhờ cậy những người bạn xô
viết nhờ nhận lại các cháu gái từ người cha “đang sắp chết”.
Nghĩ lại thấy thật đáng sợ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu
nếu tôi không xuất viện đúng một ngày trước khi các thanh tra về công việc với
vị thành niên đến nhà tôi. Một bà trong sắc phục đại úy cảnh sát đến nhà với
yêu cầu chính thức từ Ủy ban vùng – xem xét khả năng xác nhận đưa Elena và
Tatiana Maslovye vào cơ sở nuôi dạy trẻ. Tôi không thể nói với bà ta toàn bộ sự
thật, nhưng cho bà ta hiểu rằng trong câu chuyện này mọi việc không đơn giản,
khuyên bà ta đừng vội vã.
***
Sau hai năm người ta vẫn không đưa Anton trở lại. Tối đấu
tranh thêm hai năm nữa để họ cuối cùng đưa cháu trở lại Moskva. Tôi yêu cầu việc
này với tất cả người thân của Anh. Cuối cùng Thành, em trai nàng bay sang
Moskva. Chúng tôi gặp nhau và đã tìm được tiếng nói chung. Thành nói chuyện với
Lê Duẩn, và ông ta quyết định đưa cháu trai về với cha nó và các chị. Nhưng con
trai tôi trở về đã không phải với tên là Anton Maslov, mà là công dân Việt Nam
Nguyễn An Hoàn và hộ chiếu VIệt Nam. Lê Duẩn không có ý định trao cháu cho tôi.
Ngược lại – ông hy vọng sẽ mang luôn cả các cháu gái về.
Con trai không nói được tiếng Nga, nó lạ tôi và không rời bà
bảo mẫu người Việt đã nuôi cháu từ trứng nước. Ở Việt Nam Anton thực sự là
hoàng tử: nó được ở cả một tầng nhà.
Tôi hi vọng sẽ thu xếp được với con trai, nhưng người bà Việt
Nam bay sang, sau khi quyết định đi nghỉ tại Krưm tuyên bố rằng ở Moskva không
tốt cho thằng bé. Sau kỳ nghỉ bà ta sẽ đưa cháu trở lại Việt Nam, còn tạm thời
cần đưa cháu vào một nhà trẻ tốt trong suốt mùa hè. Bà ta sẽ cho phép tôi và
các cháu gái tới đó. Trong cuộc nói chuyện của chúng tôi có mặt một cán bộ khá
cao cấp của Ban quốc tế BCH TƯ, làm nhiệm vụ phiên dịch. Ông đã thấy tôi giận dữ
như thế nào, và khuyên tôi đừng nổi cáu, cố gắng đạt được thỏa thuận với người
bà quyền lực. Bắt cóc Anton thật vô nghĩa: cháu là công dân Việt Nam và họ sẽ
ngay lập tức đưa cháu đi khỏi nhà tôi.
Nhưng tôi không có ý định đầu hàng. Bây giờ đã là thời khác,
lãnh đạo đất nước Liên Xô không còn là Brejnev, mà là Gorbachev. Hơn nữa sau những
năm tháng ấy tôi đã kịp trở thành Viện sỹ hàn lâm và được trao Giải thưởng
Lenin. Tôi viết đơn yêu cầu trả lại con trai và đi khắp các cửa, còn thiếu đâu
nữa: Bộ Nội vụ, Bộ Ngoại giao, BCH TƯ ĐCS LX. Khắp nơi người ta thông cảm với
tôi, nhưng giúp đỡ thì đều từ chối. Họ nói rằng việc đó ngoài khả năng của
mình. Một lần tôi chia sẻ với một chị bạn tốt – thư ký của Chủ tịch Viện Hàn
lâm khoa học. Chị ấy khuyên tôi nên cầu cứu Anatolia Gromưco – con trai Chủ tịch
Xô viết tối cao Liên Xô Andrei Andreievich Gromưco, một người thân cận với
Gorbachev, và chị ấy sẽ giúp thu xếp cuộc gặp này.
Gromưco-con là giám đốc Viện Phi châu thuộc Viện HL KH LX.
Tôi kể cho anh nghe về câu chuyện của tôi và Anh, đưa cho anh xem các bức ảnh
chụp cùng vợ con. Anatolia Andreevich tỏ ra cảm động. Anh nói: “Anh hãy viết
đơn gửi cho chính Gorbachev. Tôi hứa rằng ông ấy sẽ nhận được và sẽ đọc. Nhớ
kèm theo cả những bức ảnh, đặc biệt bức chụp cùng bọn trẻ này. Nó mạnh hơn bất
kỳ bức thư nào”. Tôi làm theo những gì anh chỉ dẫn, và cùng với các bức ảnh tôi
còn để cả bản tuyên bố của Anh viết năm 1978. Vài hôm sau không chờ đươc, tôi gọi
điện cho Gromưco. Anh nói: “Họ đã biết quan điểm của anh”. Tất cả chỉ có thế.
Tôi không biết sẽ phải nghĩ gì và hành động ra sao.
Để bà ngoại yên tâm, tôi thu xếp gửi Anton vào nhà trẻ của Cục
bốn, khá xa đatra của tôi. Tôi thỏa thuận với bà giám đốc rằng bà không được
giao đứa bé cho ai, trừ tôi. Những người bảo vệ hứa sẽ gọi điện nếu thấy xuất
hiện những “kẻ đột nhập” vào khu vực nhà trẻ. Tôi dúi cho họ 4 chai vodka
Smirnov, hồi đó chỉ bán theo giấy của nhà thờ, và họ nóng lòng chờ sự xuất hiện
của “kẻ đột nhập Việt Nam”. Chẳng bao lâu sau kẻ đột nhập xuất hiện thật. Bảy
Vân nhận được sự từ chối thẳng thừng và buộc phải rút lui. Nhưng giám đốc nhà
trẻ nài nỉ tôi phải đưa Anton đi: “Tôi sẽ không chịu đựng được cuộc tấn công
sau đâu. Anh không tưởng tượng được là chúng tôi đã căng thẳng đến thế nào”.
Tôi nói chuyên với bạn bè, và họ tìm được cho chúng tôi một
ngôi nhà ở Belorussia – ở tít tận xó rừng sâu Belovejskaia Pusia. Trong vòng
bán kính 5 km quanh đó không một bóng người. Chúng tôi ở đó chừng vài tháng –
Lena, Tania, Anton, bà bảo mẫu của chúng, và tôi. Pusia quả thật là một chốn
thiên đường. Bọn trẻ đến giờ còn nhớ khu rừng nguyên thủy, những bãi cỏ đầy nấm
và quả rừng, có thể sờ tay vào lũ thú rừng và chim chóc. Lũ hươu kéo đến tận
nhà, làm bà bảo mẫu sợ chết khiếp. Đàn bò rừng nhởn nhơ đi lại đằng xa. Anton trở
thành một đứa trẻ khác hẳn ở Belorussia, chơi với các chị và bắt đầu nói một ít
tiếng Nga.
Tôi không nhận được tin tức gì từ Moskva, nhưng hi vọng vào
những điều tốt. Tôi nghĩ rằng Gorbachev không muốn có một Sakharov – viện sĩ –
nhà bất đồng chính kiến thứ hai. Để giành lại các con, tôi sẵn sàng làm tất cả,
kể cả một scandal quốc tế. Mấy tháng trôi qua tôi biết được từ một người bạn Việt
Nam, gần gũi với gia đình của Anh, rằng Lê Duẩn đã từ bỏ ý định bắt cháu về.
Ông nói: “Nếu cha chúng nó yêu chúng như vậy, thì cứ để chúng sống với anh ta”.
Có vẻ hai nước đã đi đến một nhận thức chung về chuyện này, Gorbachev và Lê Duẩn
đã thỏa thuận để gia đình chúng tôi được yên. Sự đau khổ của tôi kết thúc. Mấy
năm sau Lê Duẩn từ trần.
***
Vào cuối những năm 80 – 90 tôi có dịp đi khắp thế giới. Với
tư cách là giáo sư mời tôi đã giảng bài ở Mỹ, Anh, Pháp. Đất nước tôi hồi đó ở
trong giai đoạn không dễ dàng gì. Khoa học thoi thóp, các nhà bác học được trả
lương bằng xu, mà trong tay tôi – ba đứa trẻ. Cần phải kiếm tiền bằng cách nào
đó. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ ở lại sống ở nước ngoài. Bọn trẻ luôn đi
cùng với tôi, cũng như người vợ sau Irina. Chúng tôi cưới nhau năm 1991. Tôi
quen Ira đã lâu, từ khi Anh còn sống. Cô ấy cùng tuổi với Anh. Ira là nhà ngôn
ngữ, phó tiến sỹ khoa học. Sau khi Anh mất, giống như nhiều bạn bè và người
thân của tôi, cô ấy đã giúp tôi trông nom bọn trẻ. Đối với tôi mối quan hệ của
cô với chúng cũng quan trọng không kém tình cảm giữa chúng tôi. Ira là một phụ
nữ đáng kinh ngạc. Sau khi cưới, cô ấy quyết định không sinh thêm một đứa con nữa,
đứa con chung của chúng tôi, để không phải làm dì ghẻ, mà hoàn toàn thay Anh
làm mẹ của Lena, Tania và Anton.
Các con tôi hiện sống ở nước ngoài, dù khi còn trẻ không dự
định việc này và chúng đều vào học tại MGU mà không phải một trường đại học tây
phương nào đó. Nhưng về sau những dòng người có vẻ ngoài châu Á tràn vào
Moskva. Và bắt đầu nảy sinh các vấn đề. Thí dụ đã xảy ra một chuyện không dễ chịu
với Tania ở đatra. Một nhân viên cảnh sát, đến vì một chuyện hoàn toàn khác,
tình cờ nhìn thấy cháu và cho rằng đấy là một người di cư bất hợp pháp từ Trung
Á, và suýt nữa tôi bị cáo buộc vào tội “che dấu”.
Những tình huống như vậy khá nhiều, và không hề dễ chịu.
Chúng tôi họp gia đình và quyết định rằng sẽ tốt hơn nếu đưa lũ trẻ sang châu
Âu, ở đó đã quen với việc có nhiều sắc tộc. Kết quả là Tania và Anton sang sống
ở Anh, còn chị cả Lena – ở Hà Lan. Cháu lấy chồng là người Hà Lan xuất thân từ
một gia đình quý tộc tỉnh lẻ lâu đời. Chồng cháu là một người làm phân tích
nghiệp vụ và có thời gian là khách hàng của một hãng máy tính của Anh, nơi Lena
làm việc. Mối tình bắt đầu ở nước Anh.
Sau khi cưới đôi trẻ chuyển sang sống ở Hà Lan, trong một thị
trấn nhỏ cách Amsterdam chừng một giờ đi xe. Lena là kiến trúc sư phần mềm, đã
đạt được đỉnh cao trong nghề. Cháu là một chuyên gia độc nhất, được đánh gía
cao ở hãng, được tạo cho các điều kiện làm việc thuận lợi nhất. Lena có một con
nhỏ – cháu sinh con gái Anna năm ngoái. Còn Tania năm nay sinh được cậu con
trai Oskar. Tania tốt nghiệp MGU ở Moskva chuyên ngành “ngôn ngữ”, khi sang Anh
thì chuyển nghề và, giống như Lena, làm về lập trình. Sống với chồng là người
Anh ở thị trấn ngoại ô Bristol. Tania từ bé đã yêu súc vật và đem theo cùng mình
đến Anh hai con chó và một con mèo. Anton tốt nghiệp MVK tại Khoa Toán học tính
toán và Điều khiển học. Cháu cũng làm việc liên quan đến máy tính và ở không xa
chị gái. Cậu chàng chưa cưới vợ, và tôi sợ sẽ còn lâu. Có vẻ cháu giống tính
tôi.
Tất nhiên tôi sẽ vui mừng nếu có các con ở bên, chứ không phải
cách xa hàng ngàn cây số. Nhưng cuộc sống là như vậy. Tôi vẫn trò chuyên với
các con hàng tuần, qua Skype. Mùa hè nào chúng cũng trở về Nga và về ở
Selinger, nơi chúng tôi có một căn nhà ngoại ô. Tôi và Ira sống phần lớn thời
gian ở đatra. Ở đấy nghỉ ngơi và làm việc đều tốt. Tôi tiếp tục làm khoa học,
điều đem lại cho tôi niềm vui lớn, tôi còn có nhiều công trình dở dang. Tôi vẫn
là nhân viên toàn thời gian của MIEM.
Học viện đã được củng cố đáng kể, trở thành một phần của Trường
đại học – nghiên cứu, “Trường kinh tế cao cấp”. Điều này hoàn toàn trùng hợp với
các kế hoạch khoa học của tôi và cổ vũ trong tôi niềm say mê sáng tạo. Ngoài ra
tôi còn là cộng tác viên khoa học của Viện các vấn đề cơ học – RAN và chủ nhiệm
bộ môn thống kê lượng tử và lý thuyết trường tại Khoa Lý của trường MGU ruột thịt.
Năm 2013 tôi nhận giải thưởng nhà nước lần thứ 3 do những đóng góp vào việc xây
dựng cơ sở toán học cho ngành nhiệt động học hiện đại.
Khi làm việc, tôi cảm thấy ánh nhìn của Anh lên mình. Trong
phòng làm việc đã nhiều năm vẫn treo bức ảnh chân dung lớn của nàng. Tôi cảm thấy
Anh hài lòng về cuộc sống của các con chúng tôi. Tuy rằng cái nhìn của nàng có
nghiêm nghị, nhưng theo tôi, nhân hậu. Tôi thường mơ thấy nàng, trẻ trung và hạnh
phúc.
Đôi khi tôi có cảm tưởng rằng Anh không chết, nàng chỉ đang
đi đâu đó. Có thời gian tôi đã nghĩ đến việc làm gì đó để vinh danh vợ: đến “với
nàng” tại Việt Nam. Vào cuối những năm 90 tôi được mời dạy ở Hong Kong. Khoảng
cách từ đó đến TP Hồ Chí Minh, nơi bà Bảy Vân sống, không quá xa. Nhưng sau khi
suy nghĩ, tôi đã từ chối. Đối với bọn trẻ, việc di chuyển đến Hong Kong có thể
tạo nên stress lớn, cần phải thích nghi với khí hậu, nước uống, đồ ăn hoàn toàn
khác biệt. Tôi sợ chúng sẽ bị ốm.
Về sau, khi đã trưởng thành, Lena, Tania và Anton đã hai lần
về Việt Nam để gặp những người ruột thịt. Chúng được đón tiếp như các vương tôn
công tử. Ở đất nước này người ta vẫn còn lưu giữ ký ức thiêng liêng về Lê Duẩn,
giống như trong thời xã hội chủ nghĩa ở nước ta nhớ về Lenin. Trong mỗi thành
phố đều có các con phố hay quảng trường mang tên ông. Và các cháu của lãnh tụ
được đối xử một cách vinh dự. Bảy Vân, bà vợ góa của ông vẫn còn sống. Bà nay
đã gần chín mươi tuổi.
Anh giao phó các con của chúng tôi cho tôi. Nàng mong muốn
các cháu sống ở Liên Xô và được giáo dục theo các truyền thống văn hóa Nga.
Không có Ira tôi không thể thực hiện được sự ủy thác của nàng. Cái chính là bọn
trẻ không lúc nào cảm thấy chúng là trẻ mồ côi. Và nếu không có Ira chúng không
thể thấm nhuần văn hóa và tâm hồn của chúng ta. Do vậy chúng vẫn là những người
Nga, cho dù sống ở đâu.
Ghi chú:
ZAGS – Cơ quan phụ
trách các công việc liên quan đến hôn nhân, nhân khẩu, v.v.
Thuật ngữ hay dùng
ở Liên Xô để chỉ thời kỳ lãnh đạo của Brejnev, nhất là những năm cuối, trước “cải
tổ”.
Nhạc sĩ, nhà thơ,
ca sĩ người Gruzia, rất nổi tiếng như một tác giả mở đầu cho phong cách sáng
tác những ca khúc tự sự có giọng điệu tác giả riêng. Với cây ghi-ta ông có điều
gì đó làm liên tưởng đến Trịnh Công Sơn. Các ca khúc tôi rất thích: Tình ca
Arbat, Bài ca Gruzia, Nguyện cầu …
Chương trình bắt
buộc đối với các NCS ở Liên Xô, phải thi xong “minimum” mới được nhận làm luận
án.
Ủy viên BCT, Trưởng
Ban TC TW Đảng CSLX thời Brejnev.
Ca sĩ nổi tiếng với
các bài hát cấp tiến, thần tượng của giới trẻ xô-viết những năm 70
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét